Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 49 : Nghi hoặc

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Mấy điều Lục Anh nói với Lang Hoa này đều là những lời bình thường hắn chỉ nói với tâm phúc.



Hắn hy vọng Lang Hoa ở Trấn Giang có thể bình an qua chuyện này.



Bệnh tình của Cố lão thái thái đang có chuyển biến tốt, Vương Nhân Trí cũng bị nghiêm phạt đích đáng, Mẫn Hoài tiếp nhận Trấn Giang, quân đội của Hàn Chương qua mấy ngày nữa cũng có thể đến được thành Trấn Giang.



Nếu như thuận lợi, hai quân giằng co chắc cũng không kéo dài, Hàn Chương chỉ huy đội quân tinh nhuệ của Lĩnh Nam, thêm quân viện trợ từ Trung Thư Tỉnh, chỉ cần một hiệp đánh xuống, phản quân sẽ tan tác như ong vỡ tổ.



Đợi đến lúc thái bình rồi, Trấn Giang vẫn là Trấn Giang, Cố gia cũng vẫn là Cố gia như trước, cho nên hiện tại mấy người bên ngoài, Lang Hoa có thể không cần quan tâm đến.



Lục Anh nhẹ giọng an ủi Lang Hoa, “Việc lương thực muội cũng đừng gấp, nếu như Hàn Ngự sử đã đến thống đốc Trấn Giang rồi, chính là chứng minh triều đình đã điều động lương thực.”



Nếu như nàng không sống nhiều hơn một kiếp, có lẽ nghe lời Lục Anh là đã yên tâm rồi.



Trên thực tế là, sau khi chiến tranh nổ ra, lương thực của Trấn Giang khó cầu.



Lang Hoa ngẩng đầu lên, “Muội nghe Nhị bá mẫu nói rồi, lần này triều đình điều động năm vạn đại quân đến, nhưng tại sao Hàn tướng quân nói chỉ dẫn có hai vạn người từ Lĩnh Bắc đến?”



Chuyện này Lục Anh cũng không rõ lắm, mẫu thân nói năm vạn nhân mã là bởi vì cậu nhận được công báo của triều đình.



Lục Anh nói: “Có lẽ là triều đình có sự sắp xếp khác, dẫu sao thì Lĩnh Bắc cũng quá xa, mà biên cương quan trọng ở khắp nơi, đột nhiên điều động năm vạn đại quân, biên phòng nhất định buông lỏng, sẽ khiến cho người Phiên thừa cơ.



Lý do này cũng nói thông rồi.



“Được rồi,” Lục Anh nhẹ giọng nói, “Có chuyện gì ta sẽ bảo Trình Di báo sớm cho muội, muội có chuyện gì cũng phải nói với ta đó.”



Lang Hoa gật gật đầu.



Sau khi Lục Anh rời đi, Lang Hoa quay vào trong phòng, khiến cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn là Triệu Linh vẫn nằm như cũ trên giường, không di chuyển một phân nào.




Lang Hoa nói: “Em không cần ở lại đây nữa, cùng ta đi đến phòng mẫu thân đi!”



A Mạt gật gật đầu, giơ tay buông màn bên giường xuống, vội vội vàng vàng theo Lang Hoa cùng đi ra ngoài.



Triệu Linh nằm trên giường khe khẽ nhăm mắt lại, một lát sau liền nghe thấy Ngô Đồng nói: “Thiếu gia, Lý thúc ở bên ngoài đã chuẩn bị xong cả rồi, bây giờ chúng ta có thể đi.”



Triệu Linh để cho Ngô Đồng dìu mình dậy, bên cạnh cái gối có một túi thơm hoa mẫu đơn màu vàng nhạt xinh xắn, nhìn giống như gương mặt cười của nữ hài tử.



Triệu Linh nhàn nhạt cười, hắn không ngờ rằng sẽ được nàng cứu giúp.







Cố tứ thái thái đang ngồi trên giường nói chuyện với Cố đại thái thái.



Nhìn thấy Lang Hoa qua đây, nước mắt của Cố đại thái thái lại chảy xuống, “Nữ hài tử sắp tám tuổi rồi còn cả ngày chạy nhảy ở bên ngoài, nếu như để cho người khác phàn nàn, tương lai… làm sao mà đi đến nhà chồng được?”



Cố tứ thái thái mặc áo màu vàng nghệ, khuôn mặt tròn tròn nhìn rất ôn hoà, nhìn thấy Lang Hoa lập tức đứng lên, trải cái đệm mềm bên cạnh ra, kéo Lang Hoa lên giường, sau đó ngồi xuống tháo giầy cho Lang Hoa, lại dặn dò nha hoàn đi lấy khăn lau tay, một loạt động tác như mây bay nước chảy, làm đặc biệt thuần thục.



Đợi Lang Hoa hồi thần lại, Tứ thái thái đã đang lau tay cho nàng rồi



Tay của Lang Hoa vừa lau sạch xong, một đĩa trái cây liền bày ra trước mặt nàng, Cố tứ thái thái cầm lấy một miếng mứt mơ đưa đến bên miệng nàng, “Đây là đồ mà hồi bé con thích ăn nhất, ta bảo người mang một hộp lớn qua đây, cũng không biết là bây giờ con có còn thích ăn không nữa.”



Cố tứ thái thái nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng.



Lang Hoa không nhịn được mà có chút ngây ngẩn, từ trước đến nay nàng chưa từng được ai chăm sóc như thế này.



Ở chỗ tổ mẫu, tổ mẫu quan tâm mọi thứ của nàng, nhưng thân thể tổ mẫu không khoẻ, nàng không thể ở lại quá lâu, mẫu thân xưa nay tính cách nhạt nhẽo, nhiều nhất là kêu hạ nhân lấy mấy miếng điểm tâm, dâng chén nước nóng cho nàng. Trong ký ức của nàng, mẫu thân từ trước đến nay không hề thân mật ôm nàng vào lòng, vui vẻ đút đồ ăn cho nàng.