Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 492 : Mắng ngươi là hôn quân

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Hoàng đế nhìn Bùi Khởi Đường, nghĩ về Bùi gia.



Khi Tiên hoàng còn, Bùi gia nhậm chức ở Phúc Kiến, luôn trung thành hết mực, chưa từng để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, khi đó hắn còn là Thái tử, chính là nhằm vào điểm này của Bùi gia nên mới hao tâm tổn trí lôi kéo, nhưng Bùi gia vẫn luôn không quá gần gũi với hắn, cho đến sau khi hắn đăng cơ, Bùi gia mới thực sự tận trung với hắn.



Trong lòng hắn hiểu rõ, thần tử như Bùi gia sẽ không dễ gì bị người khác mua chuộc, điều này càng đáng quý hơn.



Bao năm nay, Bùi Tư Thông ở Phúc Kiến luôn được bách tính yêu mến, không hề khiến hắn thất vọng. Tuy sau này do sức khỏe không cho phép nên tạm thời cáo quan về quê, nhưng vẫn chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn, hắn biết ngày tháng qua đi rồi cũng sẽ có lúc dùng đến Bùi gia.



Xảy ra chuyện ở Trấn Giang và Hàng Châu, hắn cho người triệu kiến Bùi Tư Thông, quả nhiên Bùi Tư Thông xưa nay vẫn luôn tận tâm tận lực làm việc cho hắn. Bùi Khởi Đường lại dẫn binh đến Tây Bắc lập được đại công.



Cho dù thế nào, hắn cũng không nên nghi ngờ Bùi gia mới đúng.



Nghĩ đến đây ánh mắt Hoàng đế sáng lên, nếu không phải vì Thái hậu đã ra tay với hắn thì hắn sẽ không thẩm vấn Bùi Khởi Đường.



“Tạ Hoàng thượng,” Bùi Khởi Đường quỳ xuống, “Nhưng vi thần không thể nhận ân thưởng này, khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh.”



Hoàng đế kinh ngạc ngẩng đầu.



Trong phòng là bầu không khí vừa yên tĩnh lại nặng nề, dường như một trận mưa bão sắp kéo tới, Thường An Khang đứng hầu hạ bên cạnh đã tái mét mặt, đôi mắt lộ rõ sự sợ hãi.



“Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa cho Trẫm xem?” Giọng Hoàng đế trầm thấp như tiếng sấm cuồn cuộn.



“Vi thần không dám lĩnh nhận ân thưởng Hoàng thượng ban, bởi vì vi thần đã có người mình thích, tuy nàng ấy vẫn luôn không quan tâm đến vi thần… nhưng trong lòng vi thần vẫn luôn hướng về nàng. Vi thần chuẩn bị nói với các trưởng bối trong gia tộc đến cầu thân.”



Ánh mắt Hoàng đế sắc bén như dao: “Người đó là ai?”



“Vi thần không thể nói được.” Bùi Khởi Đường mím chặt môi, “Chỉ cần một ngày nàng chưa đồng ý, hai nhà chưa định hôn ước theo lễ tiết thì vi thần chưa thể nói được.”



Hoàng đến đứng dậy, giống như một đỉnh núi bao trùm lên người Bùi Khởi Đường.
Trong mắt Bùi Khởi Đường tuy cũng có sự sợ hãi, nhưng ánh mắt vẫn trong veo như cũ.



Tuổi vẫn còn nhỏ nhưng khí độ bất phàm.



Bên cạnh hắn cần có thần tử tâm phúc như vậy, không ngờ lại vì một nữ tử mà mê muội đầu óc.



“Loại nữ nhân như vậy, không biết nữ tắc, không tuân theo lễ tiết,” Hoàng thượng lạnh lùng nói, “Phải nhốt vào gia am dạy dỗ…”



Hoàng đế vừa dứt lời, trong Cẩn Chính Điện lập tức vang lên tiếng Bùi Khởi Đường.



“Hôn quân.”



Hai chữ không thể rõ ràng hơn được nữa thốt ra từ miệng Bùi Khởi Đường.



Cả Cẩn Chính Điện như bị chấn động.



Long nhan đại nộ.



Hoàng đế đang muốn xả cơn giận.



Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Nếu Hoàng thượng làm vậy thì có khác gì hôn quân? Không phân gian tà, không bàn thị phi, hôm nay chẳng qua chỉ là giết một nữ tử, giết một trung thần, vậy ngày mai còn thế nào nữa?”



“Coi mạng người như cỏ rác, tương lai tất sẽ bị triều thần xa rời, há chẳng phải là tạo cơ hội cho lũ phản tặc hay sao?” Bùi Khởi Đường trợn trừng mắt nhìn thẳng vào Hoàng đế, “Vi thần dám khuyên Hoàng thượng, chớ có hành động như vậy.”



“Hoàng thượng muốn điều tra rõ xem vi thần có thực sự hãm hại Phương gia, Lục gia hay không không hề khó, nếu võ đoán định cho vi thần tội danh này, vi thần không thể tin phục được,” Bùi Khởi Đường nói tiếp, “Khi xử lý những vụ án đó vi thần đã biết chắc chắn bởi vì điều tra phá án sẽ bị người ta thù hận, chuốc họa vào thân. Vậy nên vi thần cũng chưa từng nghĩ đến chuyện thuận nước đẩy thuyền, ném lại những vụ án này cho Hình bộ và Đại Lý Tự, như vậy có thể thoát thân an toàn được rồi.”



Bùi Khởi Đường mỉm cười: “Đáng tiếc, năm xưa sau khi Tào Ung điều tra vụ án Khánh Vương mưu phản, Đại Lý Tự đã khiến các quan viên trong triều mỗi khi nhắc đến đều biến sắc, rất nhiều quan viên thà cam chịu bị giảm chức cũng không muốn bị điều đến Đại Lý Tự. Giờ Đại Lý Tự chẳng có tác dụng gì, các quan viên trong đó đa số đều đang chuẩn bị di chuyển tạm thời dừng lại, sẽ nhanh chóng bị điều đi, trong nha môn sớm đã không còn người có thể dùng được. Nếu vi thần thoát thân không chịu tiếp nhận công việc, Hoàng thượng sẽ giao lại vụ án này cho Đại Lý Tự, cho dù một năm nửa năm cũng không có tiến triển gì. Không tin Hoàng thượng có thể lật lại hồ sơ vụ án của Đại Lý Tự, nhìn xem bao năm nay Đại Lý Tự có tự mình điều tra kết án không? Nếu còn những nha môn như Hình bộ, Đại Lý Tự, Hoàng thượng sẽ giống như một tên mù bị bịt mắt, không nhìn rõ thị phi đen trắng nữa.”