Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 517 : Kẻ xướng người họa

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Cố Đại tiểu thư đứng bên cạnh Thái hậu nương nương, một nữ tử mười ba tuổi như nàng còn chưa cao bằng cung nhân bên cạnh, lại không bị nhấn chìm trong đám người, đứng ở đó vẫn vô cùng nổi bật.



Ánh mắt nàng trong veo, sắc mặt bình thản, tại nơi như vậy vẫn đúng mực, trông giống như một viên trân châu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến người ta phải chú ý.



Hoàng đế nghĩ tới phong ba mấy ngày nay, lại nhìn bộ dạng của Bùi Khởi Đường, lại nhìn Cố Lang Hoa, trong mắt cũng lấp lánh thần thái như vậy.



Đúng là thứ không có tiền đồ, vì một nữ nhân mà thấp kém tới mức như vậy.



Thái hậu nhìn về phía Lang Hoa: “Trước đây Ai gia từng nghe nói, Đại Lý Tự Tào Ung có một đôi mắt sáng, có thể minh oan cho người ta, lại không biết Tào Gia thế nào.”



Lang Hoa nói: “Thần nữ cũng là từ chỗ Tào Gia đại nhân mới biết, thuật nghiệp có chuyên công là thế nào. Khi thần nữ ở Dưỡng Tế Viện trị thương cho Tào Gia đại nhân, thường nghe Tào Gia đại nhân nói tới chủ trương xử án của Tào Ung đại nhân năm đó.”



Lang Hoa ngẩng đầu lên dường như nghĩ tới thần thái của Tào Gia khi nhắc tới những việc ấy.



“Chứng cứ nặng, khẩu cung nhẹ, tình và tích đều nên đầy đủ, như vậy mới có thể khiến thiên hạ không có ngục oan, trên đời không ai chết oan,” Lang Hoa nói rồi dừng lại, “Thần nữ cũng không hiểu ý của những lời này, chỉ là... mỗi khi những phạm nhân ở Dưỡng Tế Viện đem oan khuất nói cho Tào Gia đại nhân, đều sẽ khóc lóc vô cùng thương tâm. Những phạm nhân này phần đông đều chịu hình quá nặng, da thịt trên người mất sạch, thần nữ và Hồ tiên sinh sẽ nhân lúc họ kêu oan cạo thịt nắn xương cho họ, cho nên mấy ngày đó thần nữ tai nghe mắt thấy, cũng hiểu chút đạo lý.”



“Vì sao Tào Gia đại nhân chịu nhiều khổ sở mà người bình thường không thể chịu nổi như vậy vẫn phải kiên trì? Vì mục đích của ông ấy không chỉ là cả Tào Gia, còn có rất nhiều người hàm oan bên cạnh. Vì cũng chỉ có ông ấy biết, những phạm nhân đó nói đều là sự thật, ông ấy cũng có thể chứng minh với người đời sự trong sạch của những người này.”



“Cho nên ông ấy phải sống sót, ông ấy nhất định phải sống sót.”



Lang Hoa nói tới đây, trong mắt ánh lên sự đau thương, nhưng chớp mắt lại đầy hi vọng: “Bùi đại nhân nói không sai, thần nữ hiểu rõ bản lĩnh của Tào Gia đại nhân, là vì những điều thần nữ mắt thấy tai nghe mấy ngày nay, đổi lại là người khác cũng sẽ như vậy.”



Hoàng đế đột nhiên nghĩ tới Tào Ung, Tào Ung ở triều đường rất ít nói chuyện, nhưng mỗi khi gặp phải trọng án, chỉ cần hắn bảo Hoàng Thành Ti đi thẩm vấn, Tào Ung nhất định sẽ ra mặt ngăn cản, giống như đánh phủ đầu hắn vậy. Nói cái gì mà dưới trọng hình nhất định có án oan. Mỗi lần khuyên can chắc chắn sẽ nói lời này, trong lòng hắn khó tránh khỏi thấy phiền nhiễu.



Thậm chí vụ án hắn trực tiếp lệnh Hoàng Thành Ti, Hình bộ làm, Tào Ung cũng phải đưa ra tổ chế và pháp điển, phàm là đại án phải qua Đại Lý Tự xét duyệt lại.



Hắn không hiểu vì sao có vài người lại không biết điều như vậy, biết rõ hắn chán ghét, vẫn một mực đối đầu với hắn. Sau này Tào Ung bị bắt, hắn nghe nói Thẩm Xương Cát nghiêm hình thẩm vấn tất cả người của Tào gia, hắn cũng không ngăn cản. Vì hắn muốn để Tào Ung biết, chỉ có nghiêm hình tra khảo, mới có thể thể hiện sự uy nghiêm của thiên tử, mới có thể khiến những người đó không dám làm việc phản nghịch.
Ánh mắt Thang ma ma quả nhiên dừng trên người Khuất Thừa Như.



Khuất Thừa Như không cầm được run rẩy.



“Khuất đại nhân, nô tì vốn cũng không muốn... nói ra ngài... chỉ là... Nếu nô tì không nói, hạ nhân của Phủ Ninh Vương đều sẽ bị liên lụy, những đứa trẻ đó đều không có lỗi gì, nô tì không nhẫn tâm... Cho nên... Ngài cũng khai nhận đi, việc này đều là ngài xúi giục nô tì làm.”



Hắn? Sao hắn có thể hại Ninh Vương được.



Khuất Thừa Như quay đầu tìm Ninh Vương, trong mắt Ninh Vương toàn là nước mắt, mặt mũi thương xót: “Ma ma ngươi... nói thật sao? Các ngươi... vì sao phải làm như vậy.”



Tim của Khuất Thừa Như đột nhiên trầm xuống, tia hi vọng cuối cùng cũng bị bóng tối nhấn chìm. Hiển nhiên Phủ Ninh Vương đã bị người ta nắm được thóp, không thì với địa vị của Thang ma ma, không thể bị hi sinh. Giờ Thang ma ma cắn một miếng vào cổ hắn, hắn cũng sẽ chết.



Bất luận vùng vẫy thế nào, hắn đều sẽ chết.



Khuất Thừa Như nghe thấy tiếng răng mình lập cập.



Thì ra hắn cũng sợ chết như vậy.



“Vu...vu oan giá họa...” Hồi lâu Khuất Thừa Như mới nói ra lời như vậy, “Ma ma... là bị... trọng hình... mới... mới có thể.”



“Khuất đại nhân,” Bùi Khởi Đường đột nhiên nói, “Ngài thật sự biết cái gì là trọng hình sao?”



Khuất Thừa Như nghe tiếng tim đập của mình, cả người mềm nhũn trên đất.



“Gặp Tào Gia đại nhân, ngài sẽ biết.”