Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 527 : Lấy cái chết uy hiếp

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Từ lão phu nhân trợn tròn mắt, ngũ quan biến dạng.



Từ Cẩn Du nhìn thấy tình hình như thế, không khỏi hoảng hốt, nhưng vẫn miễn cưỡng bước tới.



"Tổ mẫu, người đừng giận." Từ Cẩn Du nhẹ nhàng khuyên.



Từ lão phu nhân không truy cứu vì sao Từ Cẩn Du đột nhiên xuất hiện ở đây, vẫn nhìn chằm chằm Từ nhị thái thái: "Ngươi nói... có phải là... Từ Sĩ Nguyên?"



"Phải không?"



Từ Cẩn Du ở ngoài cửa nghe được vài câu, người lấy ra hai trăm ngàn lượng quả nhiên là Tam thúc.



Tam thúc là con vợ lẽ nhưng lại ra tay hào phóng như vậy, thậm chí có thể khiến Nhị thúc nghe lời ông ấy. Vậy có phải cũng có thể vươn tay vào trong cung, nếu thật sự là vậy... Từ Cẩn Du không dám nghĩ tiếp.



Từ nhị thái thái thở dài, nói lắp bắp: "Là... là Tam thúc."



"Các người làm ta tức chết rồi," Từ lão phu nhân thở nặng nhọc, "Hắn là thứ gì mà các ngươi đều làm việc cho hắn."



Từ lão phu nhân đè chặt tim: "Gọi lão Nhị đến cho ta, có nghe không? Nói với lão Đại, để lão Nhị vào phòng ta nói chuyện trước rồi hãy đi cùng với quan phủ… đi mau."



Từ nhị thái thái vội vàng làm theo: "Con sẽ đi ngay, con sẽ đi ngay..."



Từ nhị thái thái chạy ra khỏi phòng.



Từ Cẩn Du cảm thấy tay Từ lão phu nhân nắm chặt lấy cánh tay nàng: "Tên súc sinh đó rõ ràng là cố ý, ta biết nó muốn làm gì, nó muốn khống chế Từ gia, muốn cướp đồ trong tay ta. Cố Lang Hoa là con riêng của nó, chúng cấu kết với nhau, nếu không thì tại sao Diêm Trường Quý vừa tìm đến thì Cố Lang Hoa cũng đến."




Lưỡi dao của Từ lão phu nhân ngày càng sát cổ, một dòng máu chợt chảy xuống thân dao.



Từ Cẩn Du muốn kêu lên, nhưng toàn thân mềm nhũn không thốt nên lời.



Từ Chính Nguyên cũng bị dọa đến tê liệt trên mặt đất, hồi lâu mới định thần lại: "Mẫu thân... Mẫu thân đừng làm vậy, con đồng ý... con đồng ý hết."



Trong mắt Từ lão phu nhân đầy vẻ oán hận, bà nhẹ nhàng nói: "Con nhớ rõ chưa? Nếu con không nói, ta sẽ tự cắt cổ, dù có làm ác quỷ, cũng sẽ theo con đòi mạng, nghe chưa?"



Từ Chính Nguyên dập đầu trên đất: "Con nhớ rồi, con đều nhớ hết rồi."



Từ lão phu nhân không nói thêm, Từ Chính Nguyên run run đứng dậy, sau đó nhào đến kéo tay Từ lão phu nhân: "Mẫu thân đưa dao cho con, đưa con đi!"



Tay Từ lão phu nhân từ từ buông lỏng, lưỡi dao rơi vào tay Từ Chính Nguyên, máu tươi cũng chảy vào lòng bàn tay ông ta.



Từ lão phu nhân lại ngồi xuống: "Diêm Trường Quý không có quan hệ gì với con, hắn là người của lão Tam, con nói lại một lần cho ta nghe."



Sắc mặt Từ Chính Nguyên trắng bệch, mở miệng nói: "DiêmTrường Quý là người của Từ Sĩ Nguyên, lén trộm bã thuốc của Cố gia đem bán cũng là ý của Từ Sĩ Nguyên, xảy ra chuyện thì Diêm Trường Quý muốn lôi con vào."



Từ lão phu nhân gật đầu, ánh mắt lóe sáng, giống như dã thú trong bóng tối, lộ ra hàm răng đáng sợ, sau đó nở nụ cười dọa người: "Nói đúng rồi," Nói xong thì vẫy vẫy tay, "Con đi đi, như thế quan phủ sẽ không làm khó con."



Từ Chính Nguyên trả lời một tiếng rồi lui khỏi phòng, bước xuống bậc thềm, gió lạnh thổi đến. Lúc này Từ Chính Nguyên mới cảm thấy đau nhói cả người, ông ta đưa tay lên lau trán, máu đỏ thấm đầy ngón tay ông ta, lòng bàn tay ông ta vẫn còn lưu lại máu của lão phu nhân.



Điên rồi, mẫu thân đã điên rồi, vì vậy ông ta chỉ có thể xin lỗi Tam đệ, ông ta không muốn tan nhà nát cửa.