Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 538 : Thời cơ

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Nói xong những lời này, Bùi Khởi Đường đột nhiên bịt miệng: "Hoàng thượng, vi thần..." Mặt mũi nhăn nhó, hiển nhiên là muốn nôn mửa.



Thường An Khang đột nhiên tái nhợt mặt.



Nếu thật sự nôn trên Cần Chính Điện thì gay to.



"Hoàng thượng," Thường An Khang thấp giọng nhắc nhở, "Bùi đại nhân không thoải mái, chi bằng... về phòng trực nghỉ ngơi trước."



Hoàng đế nhíu mày vẫy vẫy tay, hai cung nhân lập tức lên trước đỡ Bùi Khởi Đường đi ra ngoài.



Đại điện lại yên tĩnh trở lại.



Hoàng đế ngồi trên ngự toạ, hồi lâu mới nói: "Bên ngoài đã có tin đồn như vậy?"



Thường An Khang cúi người lên trước: "Thiên gia, ý người là..."



Hoàng đế nói: "Đều nói là Trẫm bày mưu cho Triệu gia vu hại Khánh Vương?"



Sắc mặt Thường An Khang đại biến, lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng, lời đồn bên ngoài đâu thể tin được. Bùi đại nhân uống say rồi, mới nói ra lời như vậy."



"Trẫm thấy hắn uống rượu say nên nói thật lòng mới đúng."



Năm đó khi xử lý Khánh Vương, Đại Lý Tự đưa ra nghi vấn đều bị một tay hắn đè xuống.



Giờ lại đã khiến cho mưa gió đầy thành.



Hắn không lật án cho Khánh Vương, Thái hậu cũng sẽ không đồng ý, tất cả mọi người đều đang ép hắn.



Hoàng đế nắm chặt tay: "Tấu sớ của Thế tử Hoài Nam Vương vẫn còn chứ?"




"Việc này không thể xem thường," Hoàng đế nói, "Để Trẫm suy nghĩ kĩ đã, ngươi lui xuống trước đi!"



Không nổi trận lôi đình, không quá nghi kỵ, mà là vô cùng bình thản bảo hắn lui xuống trước.



Quả nhiên giống như Bùi Khởi Đường nói, giờ là thời cơ tốt nhất để Phủ Vinh Quốc Công rửa sạch hiềm nghi.



Tên này đúng là thông minh, mọi việc mưu tính trong đầu đều có thể thuận lợi hoàn thành. Hai mươi tuổi đã có thể như vậy, sau này nhất định sẽ nắm được đại quyền.



Rất giống Khánh Vương năm đó, chỉ là Bùi Khởi Đường còn tuỳ tính và kiêu ngạo hơn Khánh Vương vài phần.



...



"Trẫm có nên lật án cho hắn ta không?"



Hoàng đế hồi lâu mới nhả ra một câu này, mắt hắn đỏ rực, giống như một con dã thú khát máu.



Thường An Khang kiềm nén sự sợ hãi trong lòng: "Hoàng thượng, nô tài có lời này không biết có nên nói không..."



Hoàng đế không tỏ rõ thái độ.



Thường An Khang thấp giọng nói: "Kì thực Khánh Vương đã chết rồi, mấy người con trai nối dõi của ông ấy năm đó cũng cùng bị trừ cỏ tận gốc, lật án hay không đối với Khánh Vương mà nói không có tác dụng gì."



Trên mặt Hoàng đế lộ ra nụ cười.



Một người đã nát thành bùn còn có thể đứng lên chống đối hắn sao? Cứ coi như năm đó hắn ta lợi hại hơn nữa, thông minh hơn nữa cũng chỉ vô ích.



Thắng làm vua thua làm giặc, người đã chết trong tay hắn, dù có biến thành ma tác quái, hắn cũng có thể giết thêm lần nữa. Vì hắn mới là Hoàng đế của Đại Tề, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi, không có ai có thể vượt lên trên hắn.