Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 541 : Minh bạch

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Từ Sĩ Nguyên suốt đường tránh né, các bách tính càng ngày càng nhiều, suýt chút ùa ra như ong vỡ tổ.



Từ Sĩ Nguyên đưa tay ra muốn ngăn cản, lại có thêm nhiều cầu tuyết bay tới.



"Xem đi, xem người đó đi." Bên tai truyền tới tiếng cười của trẻ con, "Lêu lêu lêu, lêu lêu lêu..."



"Tránh ra, tránh ra." Nha sai uể oải đuổi đám người đi.



Bách tính thấy tình hình như vậy, biết quan phủ sẽ không thật sự làm khó họ, thế là càng trở nên ngang ngược.



"Lão gia, lão gia." Hạ nhân Từ gia lên trước kéo Từ Sĩ Nguyên, mấy người chạy trốn như chuột qua đường.



"Lão gia, người mau về xem xem đi, những người này đều điên rồi, đã vây kín cả nhà."



Từ Sĩ Nguyên chỉ cảm thấy ngực như bị người ta đánh mạnh mấy đấm, đây là ép ông ta nhận tội mà.



Dù không dùng hình với ông ta, nhưng lại làm bại hoại thanh danh của ông ta, khiến ông ta từ nay về sau cũng không ngẩng đầu lên được nữa.



Từ Sĩ Nguyên muốn xem tình hình xung quanh nhưng không biết nước từ đâu, đổ thẳng lên người ông ta, khiến cả người ông ta ướt nhẹp, gió vừa thổi, ông ta liền không cầm được răng va lập cập.



"Phi!"



Lại một bãi nước bọt bay tới.



"Phi phi phi!!!"



Trong ánh mắt những người đó toàn là thù hận, dường như chỉ muốn xé tan ông ta ra mới có thể hả giận.



"Tham quan, lại là một tham quan."



Tất cả mọi người trút hết oán hận với tham quan lên người ông ta.



Đối diện với những người này, Từ Sĩ Nguyên không có sức biện giải.



Chặng đường này vô cùng dài, cuối cùng đi tới trước cửa nhà, chủ tớ mấy người họ giống như quỷ hồn du đãng trên đường, đã mất đi một nửa hồn phách.
Lật án cho Khánh Vương.



Triệu Linh lật án cho Khánh Vương, đó là vì, chỉ có như vậy Thế tử của Khánh Vương là Triệu Linh này mới có thể đường hoàng đứng trước mặt mọi người.



Vì sao Bùi Khởi Đường muốn lật án cho Khánh Vương? Bùi gia và Khánh Vương không có giao tình sâu nặng, Bùi Khởi Đường sao lại mạo hiểm, phí sức làm một việc lớn như vậy.



Vì sao việc hai người hoàn toàn khác nhau làm lại giống nhau như vậy.



Từ Sĩ Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ta phải gặp công tử." Ông ta phải đi gặp công tử.



Phụ tá ngạc nhiên, lão gia sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý: "Người làm như vậy, có sợ bị Cố gia nghi ngờ không."



Trong mắt Từ Sĩ Nguyên lộ ra sự vội vã, ông ta đã không lo được nhiều như thế, dù có mạo hiểm, hôm nay ông ta cũng phải gặp được công tử.



Từ Sĩ Nguyên thay áo của hạ nhân, dè dặt đi ra từ cửa sau, ra khỏi hẻm đổi một con ngựa, đi thẳng ra khỏi thành.



Tim của ông ta như sắp nhảy khỏi ngực.



Con đường này ông ta rất quen thuộc, vì nhiều năm trước, chính tay ông ta chôn cất A Tịnh ở đây.



Trong lòng ông ta lúc đó chỉ có thù hận.



Ông ta muốn báo thù cho A Tịnh, muốn báo thù tất cả mọi người, dù ông ta là con vợ lẽ nhỏ nhoi, ông ta cũng phải dốc hết toàn lực vì A Tịnh.



Từ Sĩ Nguyên xuống ngựa, từng bước đi tới trước một gò đất.



Trong hoang dã chỉ có thê lương và vắng lặng.



Nơi đây giống như mộ hoang, rất ít có người cúng tế, cũng rất ít người biết, trong ngôi mộ này chôn cất một cô nương thông minh và xinh đẹp nhường nào.



"Huynh trưởng."



Giọng nói từ sau lưng Từ Sĩ Nguyên truyền tới, Từ Sĩ Nguyên quay đầu lại.