Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 558 : Vô sỉ

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Lang Hoa nghe xong lời của Kiều ma ma liền đứng lên.



A Quỳnh lập tức cầm nón che tới đội lên cho Lang Hoa.



Lang Hoa đi tới cửa dặn dò A Mạt: "Cầm lấy hòm thuốc, chúng ta đi gặp Tào đại nhân."



A Mạt đáp lại một tiếng.



Kiều ma ma ngẩn ra đó, rốt cuộc Cố Đại tiểu thư này muốn làm gì? Còn chưa nói hết lời mà sao đã đi rồi.



Thấy bóng Lang Hoa dần khuất, Kiều ma ma liền muốn đuổi theo ra ngoài, nha hoàn mặt đen thui đó lập tức lại chặn trước mặt bà ta, lạnh lùng nói: "Bà chuẩn bị tự mình phái người về Minh gia, hay là để chúng ta tới Minh gia đòi nợ? Nếu chúng ta tới cửa, chỉ e sẽ không hay ho gì đâu."



Kiều ma ma cứng người, sắc mặt tái mét.



Lời này là ý gì? Lẽ nào Cố gia còn muốn nhốt bà ta ở đây sao?



Lang Hoa đi tới ngoài phòng nghe thấy tiếng của Hàn Yên không nhịn được muốn cười. Trong kiếp trước, nàng bị nhốt trong phòng, chỉ mong có thể giữ lấy một vùng trời bình yên trong phòng mình, bất luận là mình hay là người bên cạnh xưa nay đều dè dặt hành sự, đến Hàn Yên cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện như vậy.



Giờ tốt rồi, họ không bị gò bó, cũng không cần sống vô dụng như thế nữa.



...



Minh Tòng Tín nhíu mày, vốn đang thích thú vào kinh, lại không ngờ nghênh đón ông ta là những việc xấu khiến ông ta chán ghét.



Quản sự lập tức quỳ xuống: "Lão gia, chuyện này cũng không thể trách chúng nô tài được, ai ngờ Lục Tam gia lại xen vào việc nhà của chúng ta."



Nếu không phải Lục Anh lắm mồm, còn không đến nỗi bị truyền ầm lên như vậy.



Ánh mắt Minh Tòng Tín loé lên, Lục Anh muốn làm gì đây? Không phải Từ Sĩ Nguyên luôn mồm nói, sau này Lục Anh sẽ là cánh tay trái cánh tay phải của công tử à, sao giờ lại gây phiền phức cho ông ta.




Còn có thể có gì?



Tào Gia lắc lắc đầu.



Lang Hoa nói: "Tào đại nhân bản lĩnh đầy mình, lẽ nào chỉ vì một đôi chân mà bỏ phí thời gian."



Với sự thông minh và gan dạ của Tào Gia, sao có thể chỉ làm một thân sĩ.



Tào Gia cười nói: "Ta đã già rồi, không có chí khí đó nữa."



Lang Hoa nghe thấy lời này cũng không khỏi mỉm cười: "Đại nhân vừa nhắc tới tình cảnh khi chúng ta gặp mặt ở Hoàng Thành Ti, lúc đó đại nhân cũng cảm thấy tiền đồ vô vọng mà."



Tào Gia ngẩn ra, nói thì nói vậy, nhưng lúc đó ông ấy đã dốc hết sức, giờ... triều đình nào có thể muốn một người tàn phế như ông ấy làm quan.



"Đại nhân đầy học thức, tài năng, nên làm chút việc cho bách tính." Lang Hoa lấy ra khăn vải sạch, bắt đầu băng bó vết thương cho Tào Gia.



Làm chút việc cho bách tính?



Tào Gia suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào.



Tào Gia nhíu mày: "Là Minh gia đang gây chuyện phải không?"



Lang Hoa nói: "Chính là Minh Tiến sĩ đó, đại nho có tiếng vùng Giang Chiết."



Trải qua những ngày điều dưỡng này, trên gương mặt vốn gầy yếu tiều tuỵ của Tào Gia đã có chút sức sống, hiển hiện ra vài phần diện mạo ngày xưa của ông ấy, một đôi mắt phượng long lanh có thần, trên người có loại cao quý và nho nhã đặc trưng của người đọc sách, "Hắn có thể thành nho sĩ, đó là vì người đọc sách của Giang Chiết đã chết vô số, đúng là bất hạnh lớn mà, triều đình hiện giờ... đã không phải như thời Tiên hoàng nữa. Đại Tề đã sa sút rồi, cho nên mới có những yêu ma quỷ quái này ra ngoài tác quái."



Lang Hoa cúi đầu thắt khăn vải, tiếp tục làm sạch vết thương khác: "Vậy tức là đại nhân đồng ý rồi nhé. Đại nhân có chí khí như vậy, dù sao cũng không đành lòng không nghe không nói không hỏi, chi bằng thể hiện bản lĩnh, làm chút chuyện gì đó."