Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 567 : Không từ bỏ

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Vưu ma ma bên cạnh Hàng thị thấp giọng nói: “Cũng không biết những người đó đang tìm cái gì, không bằng nô tỳ đi hỏi thăm một chút.”



Hàng thị lắc lắc đầu: “Chẳng qua là nghe được đôi câu vài lời, còn không biết rốt cuộc là chuyện gì, các ngươi đừng nói linh tinh.” Thật sự mất bùa nhân duyên là chuyện xui xẻo lớn, người Bùi Khởi Đường muốn lấy là Lang Hoa, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.



Vưu ma ma đáp một tiếng, rất nhanh hiểu ý Hàng thị: “Phu nhân nói đúng, là nô tỳ lắm mồm.”



Trong lòng Hàng thị không khỏi than thở, hy vọng thuận lợi, đứa bé Lang Hoa kia cũng không dễ dàng gì.



Xe ngựa thẳng tới Từ gia.



Từ Cẩn Du trở lại trong phòng, Đinh ma ma lập tức đi lên nói: “Phu nhân không cho người đi hỏi Bùi gia, đó là sợ nhiều người nói linh tinh, bọn hạ nhân mượn chuyện này đi tán gẫu chuyện của Cố Đại tiểu thư. Phu nhân nghĩ cho Cố Đại tiểu thư thật là chu đáo.”



Từ Cẩn Du nghe lời này, cả trái tim dường như bị túm lấy. Chỉ cần gặp phải chuyện của Cố Lang Hoa, mẫu thân luôn là cái bộ dạng dè dặt cẩn thận, giống như là thương yêu đệ đệ vậy, để ở trong tay sợ rơi, ngậm ở trong miệng sợ tan. Lúc Triệu thị bị bắt, mẫu thân ném nàng ta và tổ mẫu ở hành cung, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Cố Lang Hoa



Chỉ cần nghĩ tới cái này, nàng ta liền không khỏi căm hận.



Đinh ma ma nói tiếp: “Nếu như Cố Lang Hoa thật sự tìm tới cửa, phu nhân sẽ làm thế nào, trong lòng Đại tiểu thư người hẳn là đã rõ.”



Từ Cẩn Du nặng nề đặt chén trà lên bàn, hung hăng nhìn Đinh ma ma: “Ngươi không muốn cho ta thoải mái, mới dùng lời như vậy để nói với ta sao.”



Đinh ma ma cũng không tức giận, chỉ là chậm rãi nói: “Nô tỳ một lòng trung thành cũng là vì Đại tiểu thư, Đại tiểu thư người xem đây là bùa gì.”



Từ Cẩn Du ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đinh ma ma đang cẩn thận cầm một lá bùa, trên lá bùa dùng chu sa đỏ tươi viết một cái chữ kỳ quái.




Bùi thái phu nhân ngừng tay lần tràng hạt: “Vậy nó thật sự bay đi à?”



Bùi thái phu nhân nói rồi dừng một chút, vốn là tâm tình vui mừng lập tức vơi đi quá nửa: “Sớm biết cũng không nên đi cầu bùa bình an gì cả, ta sớm đã nói những thứ kia không quan trọng. Năm đó ta và lão thái gia còn không phải tuổi tác xung khắc hay sao, cuối cùng thì như thế nào? Gia trạch Bùi gia vẫn hưng vượng như cũ.”



Bùi phu nhân lập tức nói: “Thái phu nhân nói đúng, chuyện này không bằng bỏ qua đi, lão Tứ là một người theo binh nghiệp, cũng không tin cái này. Vốn là con dâu còn nghĩ, cho dù đưa cho nó, nó cũng chưa chắc sẽ đeo, bây giờ mất rồi thì thôi, ngược lại cũng bớt rườm rà. Người cũng đừng trách tội Nhị đệ muội, Nhị đệ muội cũng là có lòng tốt.”



Mặt Bùi Nhị thái thái đầy vẻ lúng túng, không biết nói thế nào mới phải, nghe Bùi phu nhân nói lời này, lập tức toát ra ánh mắt cảm kích.



Dù Bùi thái phu nhân nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn âm u như cũ: “Nếu không phải chúng ta làm mất, vấn đề chắc chắn nằm ở chỗ Trường Xuân Quan. Chúng ta hỏi cũng hỏi rồi, quẻ cũng bốc rồi, làm sao cũng phải trả lại cho chúng ta một đôi bùa bình an.”



Bùi thái phu nhân nói rồi ngước mắt lên: “Đi yêu cầu bọn họ, làm cho rõ ràng, người khác đều nể mặt ông ta là Tôn chân nhân, lão thái bà ta không sợ ông ta đâu, xem xem có phải ông ta đang giở trò gì không.”



Trường Xuân Quan gắn bó với Hoàng cung bên kia, một tia lửa nho nhỏ cũng có thể lan ra hỏa hoạn lớ. Ở giờ phút quan trọng như vậy, cho dù là chuyện nhỏ, cũng không thể khinh thường. Không có chuyện gì đương nhiên là tốt nhất, lỡ có chuyện, cũng có thể tìm được chút dấu vết.



Bùi thái phu nhân cầm trượng, dặn dò Trần ma ma: “Ngươi qua đó hỏi cho rõ, hôm nay là ai đi, ai bỏ bùa bình an vào hộp, cầm cả hai cái hộp qua đó, những đạo sĩ đó đừng hòng phủ nhận.”



Trần ma ma đáp một tiếng, vừa định đi ra thì quản sự bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Thái phu nhân, có manh mối rồi, bùa bình an nên đưa cho Cố Đại tiểu thư chỉ sợ là đưa nhầm cho Từ Đại tiểu thư rồi, bởi vì Tôn chân nhân tự tay đưa cho, cho nên đạo trưởng đưa bùa cũng không biết.”



Bùi phu nhân nhíu mày, sắp xếp lại suy nghĩ một lần, cuối cùng nhớ ra Từ Cẩn Du, chính là Đại tiểu thư tâm niệm niệm muốn kết hôn với Bùi gia, gả cho lão Tứ đó.



Chẳng lẽ Từ Đại tiểu thư còn chưa từ bỏ, lúc đó đã động tay động chân gì?