Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 590 : Truy hỏi

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Hoàng đế nhắc tới Quảng Nam là cảm thấy đau đầu, Quảng Nam là một nơi hỗn loạn, hàng năm tấu chương tồn đọng hàng chồng dầy, muốn dọn dẹp tây lộ Quảng Nam tuyệt đối không phải là chuyện nhất thời.



Bùi Khởi Đường nói: “Lại vì Cố Đại tiểu thư một lòng chữa bệnh cứu người, Tào Gia cũng muốn xin đi Quảng Nam.”



Lưu Cảnh Thần bên cạnh không khỏi cười lạnh trong lòng.



Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, nơi như tây lộ Quảng Nam Cố Lang Hoa cũng nhúng tay vào.



Bùi gia cũng vậy, luôn nhớ mãi không quên mùi thất bại năm đó, còn muốn tìm lại thể diện ở tây lộ Quảng Nam.



Ánh mắt Lưu Cảnh Thần thẫm lại, nếu như Bùi Khởi Đường đã không biết điều thì cứ để cho hắn chịu khổ một chút: “Những năm này triều đình đưa không ít binh lực vào Quảng Nam, chỉ tiếc hàng năm đều bị bệnh dịch liên lụy, quân đội đóng quân ở địa phương số thì chạy mất, số thì hy sinh, phòng thủ biên cương buông lỏng. Cứ như thế, Giao Ly chỉ cần tới quấy nhiễu biên cương, tất sẽ thắng lợi trở về. Nếu như Cố gia thật sự có thể tìm được cách chữa trị bệnh dịch, trợ giúp triều đình dẹp loạn Giao Ly, ngược lại là một công lớn.”



Hoàng đế vuốt ve ngọc kỳ lân trong tay.



Lưu Cảnh Thần nói tiếp: “Nếu như Tào Gia muốn đi Quảng Nam, không bằng để cho hắn qua đó, cũng coi như đền đáp tấm lòng của Tào Gia.” Tào Gia vốn là một vấn đề khó khăn, nếu như lưu hắn lại triều đình nhậm chức thì không ra thể thống gì, để cho hắn làm quan sợ rằng dẫn tới sự bất mãn của những Ngự sử Ngôn quan kia.



Đi Quảng Nam ngược lại là vẹn cả đôi đường.



Hoàng đế có chút do dự, Tào Gia ở trong đại lao đã mất đi nửa cái mạng, sắp đặt như vậy, Tào Gia có thể còn sống mà đến Quảng Nam nhậm chức hay không? Hắn làm như vậy có dẫn tới sự bất mãn của triều thần hay không?



“Hoàng thượng, vi thần cũng mới nghe được tin tức,” Lưu Cảnh Thần thở dài, “Tào Gia náo loạn đến Trường Xuân Quan, đi thuyết pháp với mấy đạo sĩ đó, xem ra là nghe nói được tin tức gì. Tào Gia thật đáng tiếc... thông minh lại nhạy bén, nếu như khoẻ mạnh nhất định có thể trở thành một Ngự sử tốt.”



Nghe Lưu Cảnh Thần nói vậy, ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng lên, người như Tào Gia quả thật hiếm thấy, chỉ có điều tốt với mình nhưng lại là xấu với người. Đối với Hoàng thượng mà nói, người như vậy ở bên cạnh là một điều phiền phức.



Hoàng đế quả nhiên nhíu mày,



Vẫn không nên để Tào Gia ở kinh thành thì hơn, nếu không động một tí là dâng tấu lên, lỡ mà kéo theo những lão Ngự sử kia nữa...




Lang Hoa mở cuốn sách trong tay ra xem, nhìn thấy thể chữ thẳng tắp thanh tú bên trong.



Thái hậu nói: “Đây là Khánh Vương vì muốn làm Ai gia vui vẻ, tự tay chép lại, lúc đó nó mới mười hai tuổi, ngươi xem xem chữ của nó khi đó có phải rất đẹp hay không.”



Quyển sách này mặc dù được gìn giữ cẩn thận, nhưng vẫn bị lật đến cũ rồi, hiển nhiên Thái hậu nương nương thường xuyên lấy ra xem.



Thái hậu nhắc đến thân thế của nàng, là đang nói chuyện hôn duyên hoàng gia.



Trái tim Lang Hoa khẽ động, nàng biết có mấy chuyện có thể lừa gạt được Hoàng thượng, nhưng không qua được ánh mắt Thái hậu.



Lang Hoa cung kính đưa sách cho Thái hậu: “Chữ của Khánh Vương gia rất đẹp, có thể thấy đã tốn rất nhiều thời gian.”



Thái hậu bĩu môi: “Cái này thì ngươi sai rồi, nhìn bề ngoài hắn rất cố gắng, thật ra thì lười biếng hơn bất cứ ai. Có một ngày hắn núp ở trong thư phòng đọc từ thoại, suýt nữa thì bị Tiên hoàng phát hiện, may mà Ai gia che giấu cho hắn. Quyển sách này, cũng coi như là có đi có lại!”



Lang Hoa không khỏi bật cười, cho nên Bùi Khởi Đường có chút tính nết chân truyền của Khánh Vương.



Thái hậu hồi lâu thở dài, ánh mắt hơi tản mát, dường như nghĩ tới trước đây: “Năm đó nghe nói nó muốn làm phản, Ai gia từng nghĩ viết phong mật thư cho Hoài Nam Vương, giúp nó khởi sự, chỉ tiếc nó căn bản không định như thế. Những chuyện đó chẳng qua là Hoàng đế muốn xử lý nó mà sắp đặt ra, ai có thể ngờ chứ? Những chứng cứ vu tội nó mưu phản bỗng chốc đều nhô ra, khiến cho Ai gia trở tay không kịp.”



“Hoàng đế cái khác thì không biết nhưng hiểu nhất là lợi dụng quyền hành trong tay.”



Giọng của Thái hậu rất trầm thấp, những lời này chỉ có Lang Hoa mới có thể nghe rõ, Lang Hoa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Lang Hoa thấy được sự tĩnh lặng trong ánh mắt Thái hậu.



Thái hậu nói: “Các ngươi định giấu ta tới khi nào?”



Ánh mắt Lang Hoa không dao động, trong suốt thấy đáy: “Thái hậu nương nương nói gì, Lang Hoa không hiểu.”