Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 592 : Không dám tin tưởng

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Sắc mặt Lưu Cảnh Thần u ám, nhìn Từ Tùng Nguyên cau mày: “Ngươi nuôi được một nữ nhi tốt đấy.”



Thật sự là nuôi được một nữ nhi tốt, ông ta vẫn chưa từng gặp ai có bản lĩnh như thế.



Mắt thấy sắc mặt Từ Tùng Nguyên thả lỏng, trên mặt có thêm ý cười, Lưu Cảnh Thần nhíu mày: “Có điều, nàng ta đã thỉnh cầu Hoàng thượng cho tiếp tục ở lại Cố gia.”



Từ Tùng Nguyên nghe lời này không khỏi có chút thất vọng.



Lang Hoa quả nhiên không muốn trở lại Từ gia.



Có điều có thể có được kết quả như vậy, ông ta cũng nên thỏa mãn rồi.



Từ Tùng Nguyên nói: “Không sao thì tốt rồi, chỉ cần lời nói dối của Hứa thị bị vạch trần, Lang Hoa sẽ không tiếp tục bị uất ức nữa... dù sao cũng là chúng ta nợ Lang Hoa.”



Lưu Cảnh Thần thật không hiểu, rốt cuộc Cố Lang Hoa có cái gì tốt, Từ Tùng Nguyên cũng dùng mọi cách bảo vệ nàng ta: “Ngươi cũng phải hiểu rõ trong lòng.” Cố Lang Hoa quá mức thông minh, đối với Từ gia mà nói, không chắc đã là chuyện tốt.



Từ Tùng Nguyên lại nghe không hiểu ý của Lưu Cảnh Thần, chỉ khom người nói: “Đa tạ ân sư giúp đỡ.”



Lưu Cảnh Thần không khỏi tức giận.



Đầu óc Từ Tùng Nguyên không bằng một nửa Cố Lang Hoa, nếu để cho Cố Lang Hoa trở lại Từ gia, chỉ sợ sẽ nắm toàn bộ Từ gia trong tay.



“Từ lão phu nhân thế nào rồi?” Lưu Cảnh Thần hỏi.



Trên mặt Từ Tùng Nguyên lộ ra vẻ phức tạp: “Còn phải qua một thời gian nữa mới có thể tiếp nhận, dẫu sao Cẩn Du từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mẫu thân...”



“Cũng khó cho lão phu nhân rồi,” Lưu Cảnh Thần nói, “Bao nhiêu tâm huyết đều là dã tràng xe cát, mọi chuyện lấy chữ hiếu làm đầu, điểm này ngươi phải nhớ kỹ trong lòng. Nếu như lão phu nhân không thoải mái trong lòng, tuyệt đối không thể qua lại quá gần gũi với Cố gia, dưới gối ngươi còn một đứa con trai, lại đang lúc đứng tuổi, tương lai nhất định sẽ còn có con gái, đối với chuyện này cũng không cần quá mức cố chấp.”




Từ lão phu nhân nghĩ tới lời đồn đại trước đây, đều nói Cố Lang Hoa là con riêng của Hứa thị và lão Tam, nếu như Cẩn Du và Cố Lang Hoa bị hoán đổi, như vậy Cẩn Du chính là...



Từ lão phu nhân chỉ cảm thấy máu nóng xông lên đầu, cả người suýt nữa ngất xỉu.



Đứa trẻ bà ta dạy dỗ nuôi nấng nhiều năm như vậy, lại có thể là con riêng của lão Tam.



Đứa trẻ bà ta cưng chiều bế trong tay, tự tay nuôi lớn từ nhỏ, luôn ở bên cạnh bà ta, lại là cháu gái của con tiện nhân kia.



Điều này làm sao có thể?



Ông trời làm sao có thể đùa giỡn với bà ta như vậy.



“Lão gia, người... đừng nói nữa,” Hàng thị thấy vậy lập tức tiến lên xoa ngực cho Từ lão phu nhân, “Bệnh của mẫu thân vẫn còn chưa khỏi, có chuyện gì, chúng ta từ từ nói sau.”



Từ lão phu nhân rất muốn đẩy Hàng thị ra, sao bọn họ lại tin tưởng như vậy?



“Cố thị... có phải... muốn trở về Từ gia...” Từ lão phu nhân vật lộn nói, “Có phải là nó... tính kế... nó tính tiến vào Từ gia hay không...”



Từ Tùng Nguyên vốn không muốn nói thêm, nhưng thấy Từ lão phu nhân nói Lang Hoa như vậy, không khỏi nhíu mày: “Lang Hoa không muốn trở lại, nó đã trần tình với Hoàng thượng, muốn ở lại Cố gia, làm Cố Đại tiểu thư.”



Hàng thị vô cùng kinh ngạc, dường như lập tức tiều tụy đi.



Từ lão phu nhân trợn mắt.



Từ Tùng Nguyên nói: “Chuyện của Hứa thị đã được người của Trung Thư Xá ghi chép tại án, mẫu thân, cho dù trong lòng người nghĩ như thế nào, sự thật chính là sự thật. Cho dù người không tin, tất cả đều là như thế, Lang Hoa là con ruột của con, Cẩn Du là con của lão Tam, tính ra cũng là cốt nhục của Từ gia, người cũng không coi là đã nuôi không nó.”