Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 617 : Giờ lành

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Từ Khải Chi không ngờ sẽ đột nhiên gặp Bùi Khởi Đường như vậy.



Tháng ba, Bùi Khởi Đường chỉ mặc một chiếc áo đơn, tay áo xắn đến khuỷu tay, trên đầu thắt mão nhỏ, toàn thân là lối ăn mặc ở nhà, trên mặt không có chút uy nghiêm nào, nhìn thậm chí có mấy phần thân thiện, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ gần.



Cố Bỉnh Chi và Cố Chiêm Lâm ngây ngốc đứng tại chỗ, há to miệng không nói ra lời.



Đây chính là vị Bùi tướng quân khiến cho người Tây Hạ nghe là biến sắc kia? Là người khiến cho đạt quan hiển quý trong kinh đều phải nể mặt kia, là trọng thần tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng kia?



“Cái này… tại sao… phải tự mình vẽ.” Cố Chiêm Lâm nhìn những hình vẽ kia, “Huynh dùng cách vẽ gì thế? Hình như tiên sinh trước nay chưa từng dạy…”



Trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười ấm áp: “Là lúc ta ở nhờ trong chùa học được, các đệ biết những bức họa này là dùng để làm gì không?” Nói rồi đi điều chỉnh màu sắc.



Từ Khải Chi gật gật đầu: “Cầu may mắn, có điều cái này thật sự vẽ đẹp hơn đi mời hoạ sư.” Nói như thế nào nhỉ? Chính là tinh xảo, mỗi nét mỗi đường đều rõ ràng như vậy, màu sắc biến ảo cũng không đơn độc, trông rất sống động, nhìn qua đều là hình vẽ may mắn, lại không hề giống nhau.



“Tự mình vẽ đương nhiên tốt hơn người khác vẽ.” Bùi Khởi Đường nói một cách tự nhiên, điều chỉnh màu sắc xong lập tức lại leo lên thang, lần nữa đặt sự chú ý lên bức tranh kia, để lại ba cữu gia ngơ ngác nhìn nhau.



Từ Khải Chi ngẩng đầu lên nhìn một hồi, cảm thấy cổ rất mỏi, cứ vẽ như vậy, không chỉ phải vẽ đẹp, còn phải tốn rất nhiều thể lực. Người giống như Bùi Khởi Đường không phải hẳn nên dùng hết tinh thần vào con đường làm quan sao? Làm một hoạ sư như vậy há chẳng phải là một loại lãng phí?



Giống như phụ thân, sau khi về đến nhà, ngay cả thời gian ăn cơm cùng bọn họ cũng không có, hàng năm luôn ở trong thư phòng, xem công văn, thư tịch đến đêm khuya, sáng sớm trời chưa sáng đã rời nhà. Nếu như hắn muốn nói chuyện với phụ thân, đều phải qua mẫu thân trước, tối muộn hoặc là sáng sớm ở trong vườn chờ nửa tiếng.



Bùi Khởi Đường làm như vậy, dồn vào không chỉ là khổ cực, càng là tâm tư, xem ra Bùi Khởi Đường thật sự rất quan tâm tỷ tỷ.



Từ Khải Chi nghĩ tới đây liền cảm thấy rất vui vẻ: “Ba ngày này phải vẽ xong lối rẽ hành lang này sao?”
Lời này của Tứ thẩm có lý, nhưng Lang Hoa không nhớ ra kiếp trước lúc nàng thành thân là như thế nào, cảnh tượng như vậy dường như đã sớm rơi vào trong hồ nước, mờ nhạt không thấy rõ.



Kết quả đêm nay, Lang Hoa thật sự không ngủ được, lúc Tiêu ma ma gọi nàng, nàng lập tức mở mắt.



Tiêu ma ma nói: “Đại tiểu thư, Dương lão phu nhân tới rồi.”



Người toàn phúc đến rồi, tất cả đều phải bắt đầu chuẩn bị, Lang Hoa ngồi dậy, cả người lại đầy tinh thần không nói được thành lời.



A Quỳnh và A Mạt tiến lên hầu hạ Lang Hoa mặc đồ cưới, không dễ gì mới mặc xong.



Dương lão phu nhân cũng được Cố Tam thái thái và Cố Tứ thái thái dẫn vào phòng.



“Nơi này còn tốt,” Dương lão phu nhân cười nói, “Bên Bùi gia mới thật bận rộn, tân lang sợ rằng phải một đêm đều không thể chợp mắt.”



Trước mắt Lang Hoa không khỏi hiện lên hình dáng Bùi Khởi Đường, cho dù một đêm hắn không ngủ, cũng sẽ không lộ ra chút mệt mỏi nào.



Nhìn thấy Lang Hoa ngồi trên ghế gấm, nụ cười của Dương lão phu nhân càng sâu hơn: “Đại tiểu thư thật là đẹp, theo ta thấy thì trang điểm đừng quá đậm, tránh cho che mất thần sắc của Đại tiểu thư,” Nói rồi nhìn đồng hồ cát, “Vẫn còn thời gian, kêu phòng bếp cầm đĩa điểm tâm ra đây, ăn no mới có thể ứng phó với chuyện hôm nay được.”



Cuối cùng Lang Hoa cũng biết tại sao Dương lão phu nhân sẽ có phúc, một người rộng rãi nhất định sẽ sống một cuộc sống sinh động.



Lang Hoa ăn điểm tâm rồi mới định bắt đầu trang điểm, chợt nghe Tiêu ma ma bẩm báo bên tai: “Từ phu nhân và lão thái thái Hàng gia tới rồi, còn có công chúa Phúc An, Mẫn phu nhân, Mẫn Đại tiểu thư, Trình cô cô của Từ Ninh Cung cũng đến rồi, Diệp gia cũng đưa thiệp tới, đợi lát nữa các nữ quyến đều sẽ đến thăm Đại tiểu thư.”