Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 63 : Xuất thành

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Vương Kỳ Chấn nhận được thư liền vội vàng mở ra xem, phía trên viết bốn chữ: Ngồi yên chớ nóng.



Vương Kỳ Chấn trải thư ra, hướng đến Vương Nhân Trí nói: “Đây là chuyện gì thế?”



Thế nhưng rất nhanh Vương Nhân Trí liền hiểu, “Đợi thêm chút nữa, xem xem chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, bởi vì triều đình có Ngự sử Giám sát, nếu như Mẫn Hoài là một tham quan, Ngự sử Giám sát hẳn là sẽ ra mặt vạch tội.”



Ánh mắt Vương Kỳ Chấn sáng lên, “Phụ thân, nếu như Mẫn Hoài bị vạch tội, vậy phụ thân cũng có thể vạch tội Mẫn Hoài cấu kết với Cố gia hãm hại phụ thân, cứ như vậy, phụ thân không những có thể thoát tội, nói không chừng sẽ còn được triều đình khen ngợi nữa.”



Đây là một con đường rực rỡ.



Trong chốc lát liền có thể lật lại toàn bộ cục diện.



Mẫn Hoài không những không thể làm tiếp tri phủ Trấn Giang, đến tri phủ Tô Châu cũng không làm được, trái tim Vương Kỳ Chấn tung tăng rộng mở, “Đợi đến khi Mẫn Hoài đi rồi, chỉ còn lại một Cố gia nhỏ bé... còn không phải là tuỳ chúng ta thao túng sao? Con phải khiến cho Cố gia phải đem trả lại hết những gì đã nợ cha con chúng ta.”



Vương Nhân Trí đột nhiên cảm thấy chân cũng không còn đau như vậy nữa.







Lục lão thái gia cũng cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, nếu như trước kia rời khỏi Trấn Giang, ông ta nào có thể xem được mấy vở kịch hay này.



“Cho nên nói, chúng ta có thể ra khỏi thành rồi?” Lục lão thái gia biết nghĩ tới cái này thì không thể ngậm nổi miệng lại, mắt thấy thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, còn không đi thì thật sự phải ở lại Trấn Giang rách nát này rồi.



Lý Húc nói: “Mẫn Hoài bị Vương Kỳ Chấn nắm đuôi rồi, Hàn Chương chẳng khác nào là hậu viện bị cháy, cậu của hắn cũng chuyển hết tài sản ra khỏi thành rồi, hắn dựa vào cái gì mà ngăn người khác chứ, nếu như khăng khăng ngăn cản cũng rất đơn giản, cứ đem chở những tài sản mà Mẫn Hoài đưa ra khỏi thành kia về là được.”



Lục lão thái gia không nhịn được mà tán dương trong lòng, cái chủ ý này rất hay, nếu như lôi mười chiếc xe của Mẫn Hoài trở về Trấn Giang thì sẽ định tội Mẫn Hoài, nếu như không có mười chiếc xe kia, Hàn Chương lấy cái gì ra mà phục chúng?




Vào lúc này thả nhiều người ra khỏi thành là muốn nhiễu loạn tầm mắt của Hàn Chương, nhiều người và xe ngựa như vậy, trong chốc lát cùng xông ra khỏi thành, mười chiếc xe ra khỏi thành lúc trước sẽ càng khó tìm hơn.



Lão thái gia cười không ngậm được miệng lại, lập tức gọi Lục nhị thái thái tới, “Mau, phân phó xuống dưới, thu thập cho xong, ngày mai trời vừa sáng chúng ta liền đi, chúng ta phải mau đi trước, tránh cho bị những người phía sau đó chèn ép hành trình.”



Nghe được câu này, Lục nhị thái thái nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể đi Hàng Châu rồi, chỉ cần đến Hàng Châu hết thảy đều sẽ tốt, có lão gia ủng hộ bà ta, bà ta liền không sợ gì cả.



Tin tức truyền đến chỗ Lục Anh, Lục Anh nhìn về phía Trình Di, “Lão thái gia muốn đi như vậy sao?”



Trình Di gật gật đầu, “Là đại gia Lý gia đi khai thông quan hệ, sáng sớm mai Lục gia chúng ta đi đầu tiên.”



Tổ phụ đã trông mòn con mắt mong mỏi Lục gia giàu sang, cũng không biết giàu sang dễ cầu, khó cầu nhất là kiến thức của con người. Chuyện lớn như vậy liền quyết định trong nháy mắt, là chắc chắn nhất định có thể bình bình an an đi đến Hàng Châu sao?



Trình Di thấp giọng nói: “Vậy chúng ta làm thế nào? Có cần đi thông báo với Cố gia bên đó một tiếng không?”



Sau khi sự việc xảy ra, Lục Anh mới phát hiện, thì ra mình không lo lắng nhất là Cố Lang Hoa, hắn đã tự nhiên coi Cố Lang Hoa thành người có thể chủ trì đại cục của Cố gia rồi.



Bất luận phát sinh chuyện gì cũng tuyệt đối sẽ không hoảng loạn.



Lục Anh nói: “Ta đi nói với tổ phụ, ta ở lại Trấn Giang giúp trưởng bối trong tộc xử lý công việc.” Luôn phải có một người đi thu thập tàn cuộc.



Trình Di gật đầu một cái, “Nhưng chỉ sợ trong lòng Lão thái gia sẽ không thích Tam gia.”



Lục Anh không thèm để ý chút nào, “Đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi.” Hắn nếu đã dám làm, sẽ có thể có được kết quả mà hắn muốn.