Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 634 : Không biết xấu hổ

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Bùi Đại nãi nãi không biết rốt cuộc Lang Hoa định làm thế nào.



Biện ma ma nói: “Viện của Tứ gia vây kín như thùng sắt, không ai vào được, người nói Cố thị nào có quen nhiều thái thái và phu nhân như vậy, không phải là bởi vì nể mặt Bùi gia? thái phu nhân và phu nhân đều là bị nàng ta lừa gạt mới có thể mặc cho nàng ta muốn làm gì thì làm.”



Bùi Đại nãi nãi nghe mà cảm thấy bốc hoả, không ngừng cầm trà lên uống.



Biện ma ma nói: “Người không dễ dàng gì mới quản lý cái nhà này được như vậy, Cố thị kia cũng không biết xấu hổ...”



Bùi Đại nãi nãi cảm thấy không thể ngồi chờ chết như vậy: “Viện của lão Tứ không nghe ngóng được gì, hạ nhân của Hoàng gia có thể tiết lộ đôi chút, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nàng ta cũng không giấu được.”



Khiến cho Bùi Đại nãi nãi không ngờ là, Cố Lang Hoa lại không định giấu.



Lúc ăn tối, Cố Lang Hoa đã quang minh chính đại xin ý kiến của Bùi thái phu nhân.



Lang Hoa nhận lấy một đĩa dưa muối trong tay ma ma quản sự, đặt ở trước mặt Bùi thái phu nhân.



Bùi thái phu nhân cười nói: “Mới gả đến không lâu, mà đã biết ta thích ăn gì rồi này.”



Lang Hoa cười nói: “Người trong nhà đều biết lúc khẩu vị của thái phu nhân không tốt, đều phải ăn thêm chút dưa muối này mà, bởi vì đây là mùi vị ở quê đấy ạ.”



Bùi thái phu nhân dường như nhớ tới chuyện cũ: “Khi ta còn bé, chỉ thích chờ người nhà ngủ rồi, đi theo nhũ nương đến phòng bếp, nhũ nương nhóm lửa dùng quách nhỏ để in từng cái bánh nướng. Có lúc dùng dầu từ từ làm một cái bánh mật, kẹp với ít dưa muối cho ta, ta cứ như vậy mà ăn. Những ngày tháng đó sống thoải mái nhất, về sau ta mới biết đó đều là an bài của tổ mẫu, mặc dù tổ mẫu không nói gì, nhưng rất hiểu tâm tư của những đứa nhỏ chúng ta.”



Lang Hoa nghe rất cẩn thận: “Bây giờ người cũng là trung tâm của cả nhà mà.”



“Ai, người đã già rồi, đã sắp hết đời rồi,” Bùi thái phu nhân hiền từ nhìn Lang Hoa, “Hai ngày nay con bận trong bận ngoài, có gặp vấn đề khó khăn gì không? Tổ mẫu có thể giúp gì không?”




Ánh mắt.



Đố kỵ...



Cố Lang Hoa nói là tương lai nàng ta sẽ đố kỵ sao.



Bùi Đại nãi nãi dùng tất cả giáo dưỡng và lễ phép, cố gắng khống chế tâm tình của mình.



“Được,” Bùi thái phu nhân nói, “Cứ quyết định như vậy đi, ta sẽ tìm mấy vị nữ quyến cùng góp vốn, bất kể các con mở mấy cửa hàng, mấy người chúng ta cùng góp vào hai cái là được rồi.”



Lang Hoa gật gật đầu: “Chờ người gom góp đủ, con sẽ mời đại hòa thượng của Thanh Hoa tự tới, lần này chúng ta thương lượng dùng một nửa tiền lời để làm Dưỡng Tế Viện, khai khẩn ruộng hoang. Chỗ tiền này dùng thế nào, chúng ta ai nói cũng không được tính, phải nghe trụ trì Quảng Chính.”



Bùi Đại nãi nãi cho tới bây giờ chưa từng nghe tới trụ trì Quảng Chính gì cả.



“Tổ mẫu, mọi người đều không biết, ít ngày nữa đại hòa thượng Quảng Chính của Thanh Hoa tự sẽ đến Đông Ninh tự của tây lộ Quảng Nam để chủ trì.”



Bùi Đại nãi nãi hết sức kinh ngạc: “Là muội mời qua đó sao.”



Lang Hoa cười: “Đúng vậy, đại tẩu cũng biết đấy, muội và đại hòa thượng có chút giao tình, muội gặp chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ giúp đỡ.”



Ánh mắt Bùi Đại nãi nãi tối sầm lại.



Ngông cuồng, sao Cố thị có thể ngông cuồng như vậy!