Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 644 : Bảo vệ

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Lang Hoa ở trong phòng chuẩn bị y phục và đồ dùng cho Bùi Khởi Đường mang đến Quảng Nam, chất đầy cả hai rương.



“Có phải không cần mang nhiều như vậy không?” Lang Hoa quay đầu hỏi Hàn Yên.



Hàn Yên cười: “Dù sao có người đi cùng, đừng nói là hai cái rương, cho dù bốn cái cũng mang được.”



Lang Hoa suy nghĩ một chút vẫn là sắp xếp lại hai cái túi nhỏ, như vậy để cho Bùi Tiền mang bên mình càng tiện hơn, đồ mang càng nhiều, đối với hắn mà nói sẽ càng phiền toái. Thật ra thì nàng nên đi cùng Bùi Khởi Đường, nhưng trước mắt Ngọc Song vẫn chưa rời khỏi Đại Tề, trong kinh cũng có một đống chuyện vặt vãnh, nàng cũng không yên tâm già trẻ lớn bé hai nhà.



Chuyện Quảng Nam lại không chờ được ai, qua mấy tháng nữa thời tiết sẽ nóng lên, chướng dịch sẽ lan tràn, tốt nhất là có thể tốc chiến tốc thắng.



“Đại nãi nãi đang quỳ ở cửa phòng phu nhân, nghe nói người Chu gia đến nhà chỉ nói mấy câu với Đại nãi nãi, ngay cả chỗ phu nhân cũng không đến.”



Đây là thái độ của người Chu gia, bất kể như thế nào từ nay về sau cũng cắt đứt quan hệ.



Chu gia không hổ xuất thân võ tướng, làm việc hết sức sạch sẽ gọn gàng, bỏ mặc như vậy mà đi, bất kể Bùi Đại nãi nãi làm gì, phiền toái đều là người Bùi gia.



A Quỳnh bưng trà lên nói: “Đến thái phu nhân cũng kinh động, hạ nhân trong phòng Đại nãi nãi đều đang ầm ĩ nói lung tung.”



Tiêu ma ma khẽ lắc đầu một cái, ra hiệu cho A Quỳnh đừng nói nữa.



Lang Hoa ngẩng đầu lên: “Có phải là đang nói ta không, vừa mới vào nhà đã làm bất hoà hai nhà Chu, Bùi.” Nàng suy nghĩ một chút cũng chính là lời như vậy. Nếu như không trách nàng, chẳng lẽ lại muốn tranh luận với trưởng bối Bùi gia sao.



...



Trước cửa phòng Bùi phu nhân, Bùi Đại nãi nãi khóc đến trắng bợt môi, trên trán đầy mồ hôi lạnh.



Bị gió lạnh thổi một cái, Bùi Đại nãi nãi run lẩy bẩy.



“Đại tẩu đừng đẩy chuyện này lên người Lang Hoa, đi Quảng Nam là ý của ta.”



Giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền tới, Bùi Đại nãi nãi kinh ngạc xoay người, Bùi Khởi Đường đứng ở đó.



Trên mặt Bùi Đại nãi nãi đầy vẻ oán hận: “Tại sao?”



Bùi Khởi Đường nhướng mày, vẻ mặt rất lãnh đạm: “Đại tẩu đã từng khuyên Chu gia chưa, đừng quá tham lam, làm một tướng quân phòng thủ biên cương cho tốt.”



Bùi Đại nãi nãi rùng mình một cái.
“Đã đi rồi, hôm qua lên đường đến Quảng Nam.”



“Xem ra Chu gia không quên ước định với Bổn vương.”



Ninh Vương khẽ động môi, lần này hắn không chỉ là muốn đi ra ngoài, hắn còn phải ngồi lên cái vị trí kia, Bùi Khởi Đường muốn Quảng Nam, nhưng chưa từng nghĩ ở Quảng Nam có một phần đại lễ đang chờ. Quan trọng nhất chính là, chờ Bùi Khởi Đường hoàn hồn, thiên hạ đã sớm thay đổi rồi.



“Hy vọng Chu gia có thể kéo dài thêm.” Kéo Bùi Khởi Đường ở đó không thể thoát thân.



...



Quảng Nam.



Đội ngũ đã xếp thành hàng dài trước cổng thành, quan binh giữ cổng đứng yên không nhúc nhích, bất luận ai tới nói gì, nhất loạt không chịu cho qua.



Phùng sư thúc cảm thấy đã không thể kéo dài thêm nữa.



Còn như vậy nữa, Công chúa Phúc An sẽ sắp rời khỏi Đại Tề rồi, những thương nhân Tây Hạ này cũng sẽ tản ra theo, không có những người Tây Hạ này, tình cảnh cũng không đủ náo nhiệt, cũng không có gì hay để xem nữa.



Phùng sư thúc đang suy nghĩ, ba cái đuôi lập tức đi tới.



Cố Bỉnh Chi tiến lên phía trước nói: “Sư phụ, chúng ta nên làm thế nào?”



Phùng sư thúc liếc mắt: “Đừng có gọi loạn, ai là sư phụ của các ngươi, ta không có đồ đệ như vậy.”



Ông ta cho là đi tới Quảng Nam sẽ vứt được mấy tên ngốc này lại, ai biết bọn chúng lại xuất hiện ở khoang thuyền, sau khi nhìn thấy ông ta giống như gặp người thân vậy, lập tức bám lấy ông ta.



Hừ, không biết xấu hổ, đây là lần đầu tiên ông ta gặp người còn không biết xấu hổ hơn ông ta, hơn nữa lại những ba đứa.



Đúng, không biết xấu hổ.



Phùng sư thúc bỗng nhiên nghĩ ra một ý hay.



“Đi mắng bọn chúng,” Phùng sư thúc chỉ quan binh giữ cổng, “Mắng đến khi nào bọn chúng mở cổng mới thôi.”



Từ Khải Chi ngẩn người ra, cái này có thể được sao?