Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 647 : Cầu hoà

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Kim quốc từ khi dựng nước tới nay chẳng qua mới mười năm, mấy năm trước vẫn là một điểm nhỏ tầm thường trên bản đồ, nhưng trong chớp mắt đã chiếm lấy cả Liêu quốc, trở thành đại quốc hùng cứ phương Bắc.



Cho dù là Đại Tề cũng không có lịch sử khiến người ta kinh ngạc như vậy.



Thái hậu nói: “Lúc đó Kim quốc và Liêu quốc khai chiến, không ai ngờ được Kim quốc sẽ đánh thắng trận.”



Không có ai tin, nếu không Thái tử cũng sẽ không chạy tới Tây Kinh chiếm lợi vào lúc Kim quốc và Liêu quốc giao chiến, kết quả ngay cả mình cũng bị cuốn vào đó.



Mặc dù Đại Tề và Kim quốc không có quá nhiều mâu thuẫn, nhưng Kim quốc vẫn bắt Thái tử Đại Tề làm tù binh, chỉ bằng một điểm này hai nước liền kết ân oán.



“Sứ thần Kim quốc tại sao lại tới lúc này.” Đây mới là điều khiến cho Lang Hoa để ý nhất, nếu như nói là vì chúc mừng quan hệ thông gia của Đại Tề và Tây Hạ, hẳn nên dâng quốc thư trước khi Ngọc Song lên đường rời khỏi Đại Tề mới phải.



Nếu không chính là Hoàng thượng có ý che giấu chuyện này, Hoàng thượng làm như vậy, là bởi vì Thái tử sao?



Bây giờ nhìn lại tất cả đều có thể.



Mặc dù Triệu thị mang thai, nhưng trước khi sinh ra không ai biết được rốt cuộc là nam hay nữ, Thái tử vẫn là con trai duy nhất của đương kim Hoàng đế, đương nhiên có giá trị của hắn.



Thái hậu nhìn Trình nữ quan: “Đi nghe ngóng cho rõ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”



Trình nữ quan rất nhanh đã nghe ngóng được tin tức: “Đúng là Kim quốc tới ăn mừng quan hệ thông gia của Đại Tề và Tây Hạ, chỉ là Hoàng thượng vẫn luôn không hạ lệnh cho sứ thần Kim quốc vào kinh.”



Trên mặt Thái hậu hiện ra vẻ sớm đã có liệu trước.



Trình nữ quan nói tiếp: “Kim quốc đưa tới không ít quà tặng, nghe nói còn có di cốt của Tưởng lão tướng quân.



Lang Hoa nghe lời này, vô cùng kinh ngạc. Năm đó sau khi chiến sự kia kết thúc, triều đình hạ lệnh thu nhặt di cốt tướng sĩ Đại Tề, nhưng luôn không thể tìm được Tưởng lão tướng quân. Người Tưởng gia chỉ đành lập mộ chôn quần áo và di vật cho lão tướng quân, không ngờ thời gian lâu như vậy rồi, người Kim lại đưa Tưởng lão tướng quân về Đại Tề.



Người Kim đang tính toán cái gì?
Những lời này đâm vào trái tim Hoàng đế.



Tốt xấu gì cũng là hắn sinh ra, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến Thái tử, trong lòng hắn luôn có mấy phần không thoải mái. Những năm này bụng phi tần hậu cung hoàn toàn không có động tĩnh gì, bất luận hắn uống bao nhiêu tiên đan, đều không có nửa điểm tác dụng, bây giờ chỉ có thể dựa vào phế hậu Triệu thị.



Vương triều không có trữ quân thì chẳng khác nào mất đi nửa giang sơn, hắn cũng luôn cảm thấy ngôi vị Hoàng đế lung lay sắp đổ.



Hoàng đế lại ngồi xuống, hắn đã dự tính danh sách cho Lễ bộ, rất nhanh hậu cung sẽ có thêm người mới vào, đợi đến lúc Tử Kim Quan sửa chữa đổi mới hoàn toàn, thiên sư luyện ra tiên đan, có lẽ sẽ có thay đổi.



Nhưng lỡ không có tác dụng thì sao?



Nhân lúc Kim quốc một lòng cầu hoà, hắn nên lo trước tính sau, dù là nghịch tử kia vô dụng, hắn cũng có thể tự tay xử lý.



Lưu Cảnh Thần mím mím môi: “Vi thần còn nghe nói một chuyện.”



Hoàng đế nheo mắt lại.



Lưu Cảnh Thần khom người nói, “Nghe nói Thái tử gia nạp Trắc phi ở Kim quốc, còn sinh con trai nối dõi, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Kim quốc cầu hoà.



Hoàng đế lườm một cái: “Cuộc sống của nó ngược lại cũng rất tiêu dao tự tại.” Hắn còn tưởng tên nghịch tử đó ở Kim quốc nhất định là chịu nhiều khổ cực, không ngờ lại là tình hình như vậy.



Lưu Cảnh Thần cúi đầu xuống: “Vi thần lúc nghe nói cũng bị doạ một phen, Kim quốc này thật đúng là khiến cho người ta không đoán ra, vừa hay sứ thần Kim quốc tới Đại Tề, chúng ta ngược lại có thể nhân cơ hội dò xét ý định của bọn chúng. Theo vi thần thấy, chuyện tiếp đãi sứ thần cứ để cho Từ Tùng Nguyên làm đi.”



“Từ Tùng Nguyên làm việc ổn thoả, hơn nữa con gái Bùi Cố thị của ông ta cũng thông phiên văn, lại hiểu buôn bán, nếu như có thể giúp đỡ từ bên cạnh, đương nhiên là tốt nhất.”



Lại nói, Kim quốc đối với Bùi Cố thị hẳn cũng không xa lạ, năm đó những quân trướng kia còn phòng thủ được cả Thái Nguyên.



Hoàng đế gật gật đầu: “Được, cứ sắp xếp như thế đi.”