Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 649 : Cảm động

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Từ lão phu nhân nhìn Từ Chính Nguyên: “Con muốn tách ra?” Bà ta đã sớm nghĩ tới chỉ cần bà ta còn sống một ngày, sẽ vĩnh viễn không thể tách ra.



Cái nhà này phải do bà ta quản lý.



Từ Chính Nguyên sợ Từ lão phu nhân tức giận: “Không phải, con trai không nghĩ như vậy, con trai chỉ có chút sợ hãi. Vài ngày trước chuyện của Từ Sĩ Nguyên suýt nữa đã lôi cả con trai vào...”



“Người nghĩ xem, Cố gia, Bùi gia những năm này đều đang giở trò gì, nào có một ai an phận thủ thường. Tối hôm qua con trai còn nằm mơ, Bùi Khởi Đường chính là con trai của Khánh Vương, nhà chúng ta cũng bị liên luỵ vào đại lao, thật sự mà ầm ĩ đến bước đó, e rằng ngay cả Lưu tướng cũng không giúp được.”



Từ lão phu nhân nghĩ đến lời Lưu tướng kêu bà ta sớm chuẩn bị.



Lưu tướng sẽ không lừa gạt bà ta, nhiều năm như vậy nếu như không có Lưu tướng, Từ gia đã sớm bại rồi. Lúc lão Đại bị Khánh Vương liên luỵ bắt tội, Lưu tướng đã nói với bà ta, trừ tội mưu phản ra ông ta có thể che chắn cho Từ gia.



Từ gia không thể lại cuốn vào loại chuyện thế này nữa.



Từ lão phu nhân đứng dậy, không khỏi loạng choạng, hai đứa con trai của bà ta, lão Nhị mặc dù nghe lời, nhưng chỉ có lão Đại học hành tử tế. Những năm này bà ta dốc nhiều tâm huyết lên người lão Đại như vậy, mới đưa hắn tới được địa vị bây giờ, nếu như tách ra... thì chẳng khác nào tâm huyết nhiều năm trôi theo dòng nước.



Lão Nhị đời này không thể nào vào quan trường, Từ gia sẽ không còn là nhà quan lại nữa, mấy đứa bé của lão Nhị còn nhỏ, không trông cậy nổi.



Từ lão phu nhân cúi đầu xuống, hộc hoa trên bàn chiếu gương mặt già yếu lụm khụm của bà ta, bà ta phải ăn nói thế nào với trong tộc và thân hữu đây? Những người đó từ trước đến nay đều nâng cao đạp thấp, cứ như thế ai sẽ còn kính trọng bà ta, không đến lúc bất đắc dĩ, bà ta không thể tách ra, có điều cũng phải tính toán như vậy.



Một khi tin tức Quảng Nam truyền ra, bà ta phải quyết đoán kịp thời.



...



Lang Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Hàng thị ở Bùi gia.




Lang Hoa lắc lắc đầu: “Chưa từng, lúc con ở Thái Nguyên sửa chữa đồn bảo vệ, Tưởng lão tướng quân đã đi theo Thái tử gia đến Chân Định rồi.”



Trên mặt Tưởng lão thái thái lộ ra vẻ thất vọng.



Bùi phu nhân thở dài, Lang Hoa chưa từng gặp Tưởng lão tướng quân, phải giúp nhận định thế nào, cho dù là có duyên gặp mặt mấy lần, qua nhiều năm như thế rồi, da thịt thi thể đã sớm thối rữa, chuyện ngay cả người Tưởng gia cũng không làm được, Lang Hoa còn có cách gì.



Thật là làm khó Lang Hoa mà.



Tưởng thái thái áy náy nhìn Lang Hoa: “Chúng ta vốn không nên tới làm phiền Tứ nãi nãi, chỉ là... người Kim kia nói, Tứ nãi nãi có thể nhận định được, chúng ta mới tới đây hỏi.”



Thử nghiệm cuối cùng, bọn họ cũng chính là ôm một tia hy vọng cuối cùng, bây giờ coi như tan vỡ rồi.



Trên đời này không có ai có thể làm được chuyện như vậy, người Kim kia chẳng qua chỉ là lừa gạt bọn họ mà thôi.



Lang Hoa không ngờ người Kim quốc sẽ nói như vậy: “Người Kim mà người nói đang ở đâu? Hắn là sứ thần Kim quốc sao?”



Sứ thần của Kim quốc sao lại biết nàng.



“Không phải,” Tưởng thái thái nói, “Người kia là lang trung của Kim quốc, nói là lúc đại chiến băng bó vết thương cho thương binh, lão thái gia nhà chúng ta bị thương, chính là hắn điều trị, chỉ tiếc thương thế của lão thái gia quá nặng, cho nên...”



Tưởng thái thái không nói nữa, thật ra thì bọn họ đã sớm nghe nói rồi, lão thái gia bị chết rất thảm, lần cuối cùng được người ta nhìn thấy, trên người đã tràn đầy máu tươi, cho nên mặc dù không có thi thể, bọn họ đều biết lão thái gia đã tử trận rồi.



Lần này sứ thần Kim quốc tới Đại Tề, nói muốn đưa trả thi thể của lão thái gia, lão gia nghe rồi vô cùng tức giận. Bọn họ căn bản không tin người Kim sẽ làm việc thiện như vậy, căn bản là tùy tiện tìm một thi thể tới làm nhục Tưởng gia. Lão gia kích động ra khỏi thành là vì dạy dỗ những sứ thần Kim quốc kia, nhưng không ngờ lại gặp được lang trung đó, mà lang trung đó lại biết Bùi Tứ nãi nãi...