Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 657 : Nhục nhã

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Hai mươi mấy chiếc thuyền đuổi theo.



Lính bắn cung trên boong thuyền nhanh nhẹn dựng cung lên bắn, binh Giao Ly dồn dập ngã xuống.



Sau một trận hoảng loạn, người Oa Giao Ly bắt đầu hành động, thủy quân Đại Tề căng thẳng nhìn người Oa chui vào trong nước đến ngẩn người, ngay cả Thượng Tề cũng nhíu mày.



“Đừng nhìn nữa, nhìn những thứ đó có tác dụng gì, nếu không phòng được thì đừng phòng bọn chúng nữa, đánh nhanh, đánh xong thì chạy mau.”



Giọng Phùng sư thúc truyền tới, Thượng Tề ngẩng đầu lên.



Phùng sư thúc vui cười nói: “Các ngươi cũng không thể không bằng ba tiểu tử kia chứ.”



Trên thuyền lớn đối diện, hai huynh đệ Cố gia và Từ Khải Chi đang qua lại như con thoi trên thuyền.



Thượng Tề không khỏi cảm thấy đau khổ trong lòng, đây rõ ràng là đang chê cười ông ta.



“Bọn chúng nhất định muốn đục chìm thuyền của ngươi, ngươi cũng không có cách nào,” Phùng sư thúc lấy mấy tờ giấy trong ngực ra ném cho Thượng Tề, “Không phải là thuyền của các ngươi không bền chắc, mà là người Giao Ly đã sớm có chuẩn bị mà đến.”



Thượng Tề mở giấy ra, sơ đồ kết cấu thuyền đập vào mắt ông ta, ông ta kinh ngạc mở to hai mắt: “Đây là... đây là...”



“Thượng Tướng quân cảm thấy tước vị của Chu gia làm sao mà có? Tại sao Giao Ly lại tín nhiệm bọn chúng như vậy, đương nhiên là dùng đồ để trao đổi rồi. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ngài đã bị người ta nhìn thấu nội tình rồi, chỉ có bị đánh thôi. Ngài muốn đánh thắng trận hay là ở đây ấm ức bị đánh? Muốn đánh thắng trận thì phải nghe theo Bùi Tướng quân của chúng ta.”



Có võ tướng nào không muốn đánh thắng trận.



Đặc biệt là tình cảnh túng quẫn của ông ta bây giờ, còn chưa chính thức khai chiến với Giao Ly đã hao binh tổn tướng, ông ta không còn mặt mũi nào mà nhìn tướng sĩ thủ hạ.



Hơn nữa nếu như những bản vẽ này đều đã rơi vào trong tay người Giao Ly, bọn họ sẽ thua trận.



Ông ta quá cần một lần thắng lợi.



Chỉ có thắng lợi mới có thể khích lệ lòng người.



Ánh mắt Thượng Tề rừng rực: “Chỉ cần có thể giúp ta đánh thắng trận...”
Cách xưng hô lão gia thân gia lập tức đập vào mắt ông ta.



Mắt Chu Diễm nhảy lên.



Mấy câu sau xưng hô, chính là chính văn.



Chỉ thấy trên đó viết: “Lão gia thân gia muốn hứa gả Ngũ tiểu thư của lão thái gia thân gia cho vãn bối, tiếc rằng vãn bối đã có ái thê. Lại bởi vì Ngũ tiểu thư vốn là trưởng bối, vãn bối vốn chỉ nên kính ngưỡng mà không dám lỗ mãng, nhưng không ngờ lão gia thân gia lại dẫn người Giao Ly tới ép vãn bối tuân theo. Vãn bối đã chịu giáo huấn, bằng lòng đón Ngũ tiểu thư làm quý thiếp, chỉ mong lão gia thân gia nhường cho vãn bối thắng một trận nhỏ cũng dễ ăn nói với triều đình.”



Chu Diễm thấy đầu óc căng ra: “Hắn có ý gì? Ta muốn hứa gả Ngũ tiểu thư cho hắn bao giờ, hơn nữa còn là quý thiếp... Đây rõ ràng là ăn nói lung tung, dùng kế ly gián, ta làm sao có thể nhường cho hắn thắng một trận nhỏ được, nếu như hắn ở đây, ta sẽ lập tức xử lý hắn, diệt trừ hậu hoạ.”



Giọng Chu Diễm u ám, phó tướng vội vàng khom người nói: “Mạt tướng đi nói rõ với người Giao Ly ngay, đây là Bùi gia dùng mưu kế, bảo họ phải tin tưởng tuyệt đối, lại nói Quốc Công gia căn bản cũng không có Ngũ tiểu thư gì cả.”



Chu Diễm chỉ cảm thấy lời này có chút không đúng, ông ta cúi đầu xuống lập tức đọc tín hàm lại một lần.



Ngũ tiểu thư của lão thái gia thân gia.



Lão thái gia đó chính là phụ thân, phụ thân không có tiểu thư thứ năm. Thứ năm... người thứ năm chỉ có ông ta, ông ta còn có một tên riêng là Chu Tiểu Ngũ.



Ngũ tiểu thư...



Chu Diễm đứng lên một cước đạp bay cái bàn trước mặt ra ngoài, Bùi Khởi Đường đây là đang làm nhục ông ta, làm nhục ông ta bám lên làm thiếp thất cho người ta.



Ông ta nhất định phải giết Bùi Khởi Đường.



“Quốc Công gia,” Lính liên lạc lảo đảo đi vào, “Không xong rồi đánh đến sông Phú Tương rồi.”



“Cái gì?” Chu Diễm nói, “Nói cho rõ ràng.”



Lính liên lạc nói: “Chiến thuyền của Đại Tề xuất hiện ở trên sông Phú Tương rồi.”



Sông Phú Tương ở trong nước Giao Ly, ông ta đã bố trí phòng vệ ở biên cương Giao Ly, muốn đến sông Phú Tương nhất định phải đi qua trạm gác mà ông ta thiết lập. Chiến thuyền cứ âm thầm như vậy ở trên sông Phú Tương, giống như là ông ta cố ý thả cho người đi vào vậy. Điều này nhất định sẽ làm cho người Giao Ly dấy lên lòng nghi ngờ.