Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 659 : Đánh thắng rồi

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Sau loạt mưa tên, một trậm “ầm ầm” vang lên, đá lăn từ giữa núi xuống.



Cây lớn gãy đổ, lộ ra xe ném đá phía sau.



Chu Diễm trợn tròn mắt, Bùi Khởi Đường bố trí những thứ này ở đây, ông ta lại không hề phát hiện ra, ông ta thậm chí còn không biết Bùi Khởi Đường đến nơi này.



Ông ta phái Tử An, Tử Kiến ra ngoài, trông nom quan ải Quảng Nam, theo dõi những người Tào Gia đó.



Theo phán đoán của ông ta, Bùi Khởi Đường bây giờ hẳn đang ở Phúc Kiến hoặc là đang mượn binh những quan thổ ty kia, như vậy mới có thể thay đổi chiến cuộc, không thể ngờ được Bùi Khởi Đường lại xuất hiện ở trước mắt ông ta.



“Quốc Công gia, hay là ngài vào trong khoang thuyền tránh đi.” Tiếng phó tướng truyền tới.



Chu Diễm rút kiếm ra chém đứt một mũi tên vừa bắn tới, đẩy phó tướng định bảo vệ ông ta ra, mặc dù tuổi ông ta không nhỏ, nhưng thanh kiếm trong tay vẫn còn linh hoạt như cũ, có thể bảo đảm sẽ không bị tên bắn trung.



“U u u.” Tiếng kèn lệnh từ bên Giao Ly truyền tới.



“Giao Ly,” Phó tướng nói, “Có phải Giao Ly xuất binh rồi không.”



Mọi người nhìn bờ sông bên kia, chỉ thấy thuyền của Giao Ly vẫn không nhúc nhích.



“Bọn họ là đang giục chúng ta tấn công.”



Ngực Chu Diễm quay cuồng, bọn họ đã đánh nhau với Bùi Khởi Đường, nhưng người Giao Ly vẫn thúc giục không ngừng, cứ như ông ta đang cố ý kéo dài thời gian vậy.



“Người Giao Ly ức hiếp người quá đáng,” Mọi người trên thuyền kêu lên, “Tướng quân... chúng ta không nên tử tế với Giao Ly nữa, bọn họ căn bản không coi chúng ta là người mình, chỉ là đang lợi dụng chúng ta.”



Người Giao Ly muốn làm gì Chu Diễm rất rõ ràng, đây là trao đổi lợi ích, bọn họ ở đây là vì Ninh Vương Gia, chỉ cần Ninh Vương Gia ngồi lên ngai vàng Hoàng đế rồi, Giao Ly chỉ có thể thành tâm tới lạy.



Đương kim Hoàng đế ngu xuẩn, không muốn quan hệ ngoại giao với phiên quốc, Ninh Vương thì không như thế, trước đó đã từng có ước định với Giao Ly, chỉ cần Ninh Vương lên ngôi, sẽ thừa nhận Tần thị là Hoàng đế của Giao Ly. Ninh Vương sẽ lấy tôn nữ Tần thị làm hậu, Ninh Vương đã định hôn ước với Tần thị, từ nay về sau vinh nhục cùng nhau.



Chu Diễm nghiến răng, đợi đến khi đại sự của Ninh Vương thành công, ông ta nhất định sẽ hỏi tội Nguyên Lợi.



...



“Có người xuống nước rồi.”



Trong cơn mưa tên, đá lăn, có người nhìn thấy bè trúc rối rít xuống sông, chèo qua bên này.



Người trên bè trúc bình tĩnh chỉ huy.



Chu Diễm nhìn sang trợn tròn mắt, Thượng Tề, cái người ăn mặc gọn gàng, giống như sĩ binh bình thường đó lại là Đề đốc Thượng Tề của thuỷ quân Phúc Kiến.



Không thể nào.



Sao Thượng Tề lại tới đây? Làm sao lại cam tâm tình nguyện đi theo Bùi Khởi Đường đánh trận, hơn nữa là dùng bè trúc mà không phải là chiến thuyền?



Đường đường là Đề đốc thuỷ quân làm sao có thể để cho mình hạ cấp đến vậy.
Sắc mặt Tri phủ Lộ Thành trở nên xanh mét.



Tào Gia nói: “Các ngươi sau khi đi theo Thái tổ, ở tây lộ Quảng Nam an thân sinh sôi tộc nhân. Lúc Tiên hoàng chặn đánh Giao Ly và Đại Lý các ngươi xuất binh là bởi vì chúng ta phúc họa liền kề,” Nói rồi sửa sang lại quan phục trên người nhìn bầu trời không xa, “Tại sao các ngươi lại đi theo Thái tổ và Tiên hoàng? Bởi vì lúc đó Đại Tề có thể mang cho người ta hy vọng, Đại Tề chúng ta phồn vinh, từ trước đến nay không sợ kẻ thù bên ngoài, các ngươi mới không tiếc đặt tính mạng của tất cả người trong tộc lên. Bây giờ đã không phải là lúc Tiên hoàng còn sống, ngay cả đại tướng phòng thủ biên cương như Chu Diễm, lại cũng tiếp nhận phong thưởng của Giao Ly làm Hình Quốc Công. Nước nhỏ như Giao Ly, trước đây chẳng qua chỉ là thuộc địa của Đại Tề ta, bây giờ ngược lại dám lỗ mãng trên đất Đại Tề. Đại Tề như vậy quả thực là không đáng để người trong tộc ngươi liều mạng lần nữa.”



“Nhưng nếu như không phải triều đình đó thì sao?” Tào Gia cười nhìn Tri phủ Lộ Thành, “Ngươi thật sự biết bây giờ là lúc nào sao? Trước khi Thái tổ khởi binh, chẳng qua chỉ là quan canh cổng, Tiên hoàng trước khi kế thừa hoàng vị, cũng chỉ là một Vương gia vô danh.”



“To gan,” Tri phủ Lộ Thành lớn tiếng quát, “Ngươi là muốn thuyết phục ta làm phản cùng các ngươi sao?”



Tào Gia ưỡn cao sống lưng, dường như đã đứng lên, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo: “Vậy thì đã sao, không giấu ngươi, trước khi đến ta thậm chí vẫn không biết là ta đi theo người nào, nhưng ta vẫn vui vẻ mà đi, nếu như có thể mở mắt ra, ngươi tự nhiên sẽ thấy một thế giới khác.”



Trong mắt tri phủ Lộ Thành tràn đầy tia máu đỏ, cúi đầu nhìn Tào Gia: “Có đáng không? Triều đình Đại Tề đã giết cả tộc Tào thị của ngươi, bây giờ còn lợi dụng cảnh ngộ bi thảm của ngươi, để ngươi tới khuyên những người chúng ta.”



Tào Gia nói: “Tào Gia ta mặc dù không còn chân nữa, nhưng dám đi ở trên đường, ai khiến ta kính phục ta sẽ theo người đó, không cần lo trước sợ sau.”



Tào Gia vừa dứt lời, giọng Hồ Trọng Cốt truyền tới: “Người đâu? Thương binh ở đâu?”



Hồ Trọng Cốt dẫn mấy người đi tới, thấy có người định khiêng người đi, lập tức tiến lên kéo tấm ván lại: “Chuyện gì thế này?”



“Chết… chết rồi…” Người khiêng thương binh, chỉ biết nói hai chữ.



Chết rồi.



Hồ Trọng Cốt trợn mắt: “Trước khi ta chưa nói chết rồi, không ai được nói hai chữ này, nghe thấy chưa hả?”



“Đặt xuống.” Hồ Trọng Cốt lại kêu lên một tiếng.



Người khiêng thương binh không tự chủ được đặt tấm ván xuống đất.



Hòm thuốc được mở ra, dụng cụ bên trong phát sáng dưới ánh mặt trời, vải màu trắng lập tức bị máu nhuộm đỏ. Cảnh tượng trước mắt dường như càng trở nên đáng sợ, nhưng lại cho người ta có một tia hy vọng khó hiểu.



Những người này từ sau khi tới Quảng Nam liền tìm kiếm thảo dược khắp nơi, nghe nói có chướng dịch thì sẽ bắt mạch cho người khác, có được kết quả thì tất cả mọi người sẽ không đếm xỉa gì tới bọn họ nữa.



Nhưng bọn họ vẫn ở lại chỗ này.



Tri phủ Lộ Thành mù mờ nói: “Ngươi nói cho ta biết, cái gì mới là đúng?”



Tào Gia nói: “Bây giờ ngươi muốn làm gì nhất?”



Tri phủ Lộ Thành nói: “Giống như Tiên hoàng chặn đánh người Giao Ly, quản lý Quảng Nam…”



Tào Gia tiếp lời Tri phủ Lộ Thành nói tiếp: “Quảng Nam có kênh linh, nếu như có thể cải tạo kênh linh, Quảng Nam cũng không thiếu nguồn nước. Nước nhiều, đất dầy, nông dân có thể canh tác.”



Tri phủ Lộ Thành kinh ngạc nhìn Tào Gia: “Ngươi đều biết…”



Ánh mắt Tào Gia xa xăm: “Ta không hiểu, cũng không giỏi chuyện ruộng nương, lời này cũng không phải là ta nói. Đây là một người khác nói cho ta biết,” Nói rồi dừng một chút, “Cho nên, ai để ngươi làm những chuyện này, ngươi hãy đi theo người đó đi, giống như năm đó người trong tộc của ngươi đi theo Thái tổ và Tiên hoàng, chỉ đơn giản như vậy thôi.”