Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 661 : Mưu phản thực sự

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Mấy chục bóng người giống như quỷ núi, hành động mau lẹ, trong nháy mắt đã đến trước xe ngựa.



Mấy con ngựa kéo xe lập tức hí lên, nhấc cao vó. Hộ vệ bảo vệ xe ngựa vội vàng rút kiếm bên hông ra, nhưng đã muộn, sự tấn công của kẻ địch hung dữ trí mạng, lưỡi đao hướng về phía cổ - nơi yếu đuối nhất của con người. Da thịt mềm mại trong chớp mắt bị cắt ra, máu tươi lập tức phun tung toé, hòa vào dòng nước mưa.



Nhưng cái chết lại không khiến bất cứ ai chùn chân.



“Bảo vệ đại nhân và Tứ nãi nãi.” Có người lớn tiếng kêu lên.



Phu xe đè ngựa đang sợ hãi lại, giương roi lên, bắt đầu chạy về phía trước.



Người áo đen giơ lệnh bài của cấm vệ ra, nhìn hộ vệ của Hoàng Thành Ti nói: “Con trai của Khánh Vương mưu phản, phụng mệnh của Hoàng thượng triệu tập quân đội đóng giữ dẹp loạn, kẻ ngăn cản luận tội như nhau.”



“Con bà nó, ngươi mới mưu phản ấy.” Một người mặc đồ Hoàng Thành Ti chửi ầm lên.



Người áo đen cau mày.



“Muốn luận tội, giết được chúng ta rồi hãy nói.” Người của Hoàng Thành Ti giơ kiếm trong tay lên.



Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, người áo đen phía sau không ngừng bám sát. Mưa như trút nước, dường như chiếu sáng cả bầu trời. Sát khí và binh khí va chạm vang lên bốn phía, người áo đen nhìn thấy xe ngựa chạy càng ngày càng xa, không khỏi nôn nóng. Một lần tập kích không thành sẽ tăng thêm độ khó cho lần tiếp theo.



“Đuổi.” Người áo đen hô to một tiếng.



Nhưng người của Hoàng Thành Ti không định bỏ qua cho bọn chúng, lập tức vây lấy chiến đấu.



Tiếng vó ngựa đã bị mưa to che mất không nghe được nữa, cho đến khi hàng ngũ hai bên đều bị thương, trận đọ sức sinh tử này mới ngừng lại, hai bên tiếp tục lên ngựa đuổi theo.



Trong xe ngựa đang chạy như tên bắn không có một bóng người, nhưng phu xe vẫn dùng toàn lực, không ngừng quất roi trong tay, bọn họ phải chạy dọc theo đường đến Quảng Nam.



Cố Thế Hoành và Lang Hoa đội nón lá, dưới sự bảo vệ của Ngô Đồng qua lại như con thoi trong rừng.




Thường An Khang nuốt nước bọt: “Mưu phản... có người mưu phản rồi, Đô Ngu Hậu của Thị Vệ Ti... Vương Đàn phản rồi, giết phó chỉ huy sứ Mã Uy... đã đến bên này rồi, bọn chúng... bọn chúng là muốn... bắt Hoàng thượng người.”



Thường An Khang không nói được một câu hoàn chỉnh.



Hoàng đế trợn to hai mắt, ngẩn người ra.



“Hoàng thượng, người...” Thường An Khang thấy vậy, cắn môi cầm ly trà bên cạnh lên hắt vào Hoàng đế.



Nước trà dội vào mặt, Hoàng đế run lập cập, cả người tỉnh táo lại: “Là kẻ nào? Tại sao Vương Đàn lại dám phản bội Trẫm, hắn là Đô Ngu Hậu của Trẫm, là người Trẫm tín nhiệm.”



Lúc hắn đăng cơ, Vương gia đi theo bên cạnh, hắn giao sự an toàn của mình cho Vương gia, là ban ân lớn nhất cho Vương gia.



Nhưng Vương gia lại phản hắn.



Vương gia là vì kẻ nào?



“Bọn chúng phản Trẫm rồi muốn lập ai? Thái tử? Hay là người cùng tông tộc.” Trừ những người này ra hắn không nghĩ được ra ai khác, chẳng lẽ là Triệu gia...



Trừ những người này ra, tất cả người có khả năng nhòm ngó hoàng vị đều đã bị hắn giết chết rồi, hắn đã không còn lo lắng gì nữa.



“Hoàng thượng, bây giờ phải đi mau thôi,” Thường An Khang hầu hạ Hoàng đế đi giày, “Chỉ cần bọn chúng không tìm được người, sẽ không thể tạo phản.”



Thường An Khang vừa dứt lời, bên ngoài truyền tới tiếng huýt gió chói tai, cầu lửa nổ tung giữa không trung, trong nháy mắt chiếu sáng xung quanh.



Thường An Khang nói: “Là Triệu chỉ huy sứ đang phát tín hiệu cho cấm quân, Hoàng thượng chỉ cần ra khỏi đây hội hợp với cấm quân bên ngoài, chỉ bằng đám Vương Đàn đó thì không thể làm gì được, qua một hai ngày phản loạn cũng sẽ lắng xuống...”



“Không thể nào,” Hoàng đế nghiến răng, “Vương Đàn dám làm như vậy, nhất định có quân chi viện, chúng ta phải quay về trong thành, sai cấm quân đóng cửa thành lại, tiếp theo... phải tử thủ kinh thành. Trẫm là Hoàng đế, chỉ cần có Hoàng đế là Trẫm ở đây, bất luận kẻ nào tấn công kinh thành đều là loạn thần tặc tử.”