Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 664 : Cứu giá

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Sắc mặt Hàng thị giống như bị lửa thiêu vậy, vừa đỏ vừa nóng, một cảm giác tức giận không áp chế được, lập tức tràn ra.



“Mẫu thân làm sao có thể như vậy,” Hàng thị nói, “Bây giờ chính là lúc người một nhà chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, nếu không làm sao vượt qua được cửa ải khó khăn.”



“Tẩu nói nghe nhẹ nhàng quá,” Từ Chính Nguyên nói, “Nếu đây là con gái của đệ gây họa ở bên ngoài, tẩu có còn độ lượng như vậy không? Không nói đệ, đứa nhỏ Cẩn Du cũng không phạm phải tội tày trời gì, tẩu còn không tha cho nó, trừng phạt nó.”



Chuyện của Từ Cẩn Du và Cố Lang Hoa như đâm vào trái tim Từ lão phu nhân, Từ lão phu nhân nhìn Hàng thị càng không thoải mái.



Từ Chính Nguyên nói rồi dừng một chút: “Thật ra đệ cũng biết tâm tư của tẩu, chúng ta không phải là không muốn giúp đỡ, chỉ là cả Từ gia không thể dính dáng đến chuyện này được. Năm đó lúc đại ca bị điều tra, chúng ta đồng cam cộng khổ. Nhưng bây giờ là mưu phản, chúng ta không giúp được, cháu trai cháu gái của tẩu còn chưa thành người, cũng không thể trơ mắt nhìn bọn chúng xảy ra chuyện…”



Hàng thị nói: “Cho nên kế bây giờ, chính là phân lão gia và ta ra. Như vậy, nếu quả thật xảy ra chuyện, mọi người vẫn có thể thoái thác, đúng không?”



Từ lão phu nhân nhướn mày: “Con đường này đều là các ngươi tự chọn.”



Sau khi rơi nước mắt, trên mặt Hàng thị ngược lại hiện lên vẻ tươi cười: “Lỡ Lang Hoa bị oan, kẻ thật sự mưu phản chính là Ninh Vương, thì chẳng phải mẫu thân và Nhị thúc đứng sai chỗ rồi sao.”



Trái tim Từ lão phu nhân trầm xuống, ánh mắt Từ Chính Nguyên lóe lên.



Tình hình như vậy cũng không phải không thể xảy ra.



Nhưng Từ lão phu nhân lại lạnh lùng nói: “Từ gia chúng ta mấy đời trung lương, một lòng trung thành với triều đình và Hoàng thượng, không có gì để nói đứng hay không đứng về phe nào cả, Tùng Nguyên có thể có ngày hôm nay, cũng là ta khổ tâm dạy dỗ. Nếu như trong lòng nó trong sạch cũng sẽ biết phải làm thế nào, không thể bởi vì Cố Lang Hoa có thể là con gái của các ngươi, trong lòng liền thiên vị. Nó làm sai ta sẽ không bảo vệ nó, tương lai vinh hoa phú quý ta cũng sẽ không cầu đến trước mặt nó. Con người sống phải đi đứng ngồi ngay, mới không làm nhục tổ tiên, nếu không trong tộc cũng không dung nổi các ngươi.”



Nói cho cùng vẫn là lấy tộc Từ thị ra ép bọn họ.



Hàng thị yên tĩnh chốc lát mới nói: “Cho dù mẫu thân nói thế nào con dâu vẫn sẽ đến Cố gia, Cố gia từng có ân với con dâu, lại nuôi dưỡng Lang Hoa lớn lên. Bất kể tương lai Lang Hoa có tội danh gì, người mẹ ruột là con đây cũng sẽ chịu tội chung với nó, còn như tách ra… Nếu không có nhà rồi tự nhiên sẽ không cần phân ra, nếu như chuyện này qua rồi, nên đi nên ở, chúng con tự nhiên sẽ làm theo.”



Trong lòng Từ Chính Nguyên vui mừng, mẫu thân đương nhiên sẽ không thể đi theo phòng lớn, nói tách ra thật ra chính là phân phòng lớn ra mà thôi.
Triệu Liêu còn chưa lên tiếng, Hoàng đế đã nói: “Trẫm nhất định phải quay về, ấn ngọc truyền quốc còn ở trong cung, để cho những thứ loạn thần tặc tử kia lấy được hạ chiếu lệnh khắp nơi, quan viên văn võ địa phương còn tưởng Trẫm đã thoái vị rồi.”



Mấy câu nói này của Hoàng đế không khỏi làm đám người Triệu Liêu dâng lên kỳ vọng.



Thái hậu cũng không thể không bội phục Hoàng đế, chuyện khác có lẽ Hoàng đế hồ đồ, nhưng hắn đã đặt tất cả trí tuệ ở trên ngôi vị Hoàng đế. Đây chính là lý do vì sao Huệ Vương mưu phản thất bại, bởi vì nó xem thường chấp niệm của Hoàng đế đối với Hoàng vị.



Triệu Liêu nói: “Thần sẽ tập kết cấm quân, dọn dẹp quân phản loạn của Vương Đàn, lập tức trở lại kinh thành.”



“Hoàng thượng.” Tiếng hô hoán truyền tới, Hoàng đế quay đầu nhìn thấy Lưu Cảnh Thần.



Lưu Cảnh Thần dẫn người tới hành lễ với Hoàng đế: “Hoàng thượng, lão thần tới rồi.”



Vua tôi gặp nhau, trong lòng Hoàng đế một mảnh buồn bã, trước đây bọn họ vẫn còn nghị sự ở hành cung, nhưng bây giờ lại suy bại đến bước này.



“Hoàng thượng, chúng ta đã chuẩn bị thuyền bè ở bến sông Ngự Hà, Hoàng thượng muốn vào kinh, chỉ cần đi thuyền là được.”



Hoàng đế nghe lời này ánh mắt sáng lên.



Lưu Cảnh Thần nghiêng người nói: "Là Lục Bí Thư Lang nghĩ đến ạ. Vì Hoàng Thượng đi hành cung ở tạm nên đã an bài sẵn để bảo đảm không có sơ suất gì."



Hoàng đế xem qua, chỉ thấy bên người Lưu Cảnh Thần đứng một quan viên tuổi còn trẻ, quan viên tiến lên hành lễ: "Vi thần Lục Anh, khấu kiến Hoàng thượng."



Bên cạnh, Thái hậu cẩn thận nhìn Lục Anh, cái tên này làm cho bà cảm thấy rất quen thuộc.



Trình nữ quan tiến lên nói nhỏ hai câu, Thái hậu mới mỉm cười, nguyên lai là hắn, con cháu Lục gia từng có hôn ước với Lang Hoa.