Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 679 : Thân phận hoàng thất

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Thọ Vương Thế tử phi cuối cùng không nhịn được nói: “Chúng ta đều là phu nhân, việc có thể làm rốt cuộc cũng không nhiều.”



Lang Hoa cười nói: “Xử lý việc nhà trong, sắp xếp nhân thủ có việc nào không phải là do phu nhân làm.”



Ánh mắt Thọ Vương Thế tử phi hơi sầm xuống: “Bùi Tứ nãi nãi nói có lý.”



Lang Hoa nói: “Nếu như có thể chỉnh đốn cả nhà, dựa theo hộ tịch bố trí nạn dân, lại đi dọn dẹp đông thành, như vậy sẽ kịp trước mùa mưa đến, thu xếp ổn thỏa tất cả.”



Thư Vương phi giơ tay ra kéo Từ Quận vương phi: “Còn có những bánh thuốc kia…”



“Đúng đúng đúng,” Từ Quận vương phi lập tức tiếp lời, “Nếu như người làm bánh thuốc không đủ, Bùi Tứ nãi nãi cứ nói.”



Nghe được hai chữ bánh thuốc, ánh mắt Từ Quận vương phi và Thư Vương phi sáng lên.



Thọ Vương Thế tử phi không khỏi than thở trong lòng, bây giờ trong kinh ai ai cũng muốn tự vệ, Thư Vương phi dẫn các nàng tới là muốn sớm lấy được bánh thuốc.



“Bánh thuốc dễ làm,” Lang Hoa phất phất bụi bặm trên người, “Ta đang định qua đó xem xem, Vương phi nếu như cảm thấy hứng thú thì đi cùng ta đi.”



Thư Vương phi lập tức cười nói: “Vậy đương nhiên là tốt rồi.”



“Ta cũng đi,” Từ Quận vương phi sợ bị bỏ lại, “Ta cũng tò mò, bánh thuốc này rốt cuộc làm thế nào.”



Mấy người cùng nhau lên xe ngựa.



Xe ngựa từ từ đi về phía tới trước, Thọ Vương Thế tử phi nhìn Lang Hoa, chỉ cảm thấy mắt nàng vô cùng trong suốt, giống như hồ nước khẽ hiện lên ánh sáng dưới ánh mặt trời.



Mấy người đến phía trước một căn nhà, Lang Hoa vén rèm lên, liền nghe bên ngoài có người nói: “Thế này sao được, phải theo Tứ nãi nãi nói mà làm, không được sai một ly nào cả.”



Từ Quận vương phi và Thọ Vương Thế tử phi nhìn nhau một cái.




Phải nắm quyền chủ động ở trong tay mình, không thể lại dè dặt mặc cho người khác thao túng như vậy nữa, cho dù bây giờ Bùi Khởi Đường không thể đoạt ngôi vị Hoàng đế, cũng phải thừa cơ vùng dậy làm chủ một phương.



Đây chính là suy tính của nàng.



“Được,” Ánh mắt Bùi Tư Thông phát sáng, “Cứ chờ như vậy, ngược lại không bằng dốc sức tranh giành đi.” Ông đã đợi lâu như vậy rồi, còn không phải là đợi cơ hội như vậy sao.



Bùi Tư Thông nói: “Vậy bây giờ làm thế nào?”



“Đợi,” Lang Hoa nhìn lên bầu trời, “Dòng họ hoàng thất đã không nhịn được đến thăm dò tin tức, đạt quan hiển quý trong kinh hẳn cũng sẽ suy nghĩ như vậy. Nếu như có biến số gì nữa, sợ rằng tất cả mọi người đều sẽ hoảng hốt lo sợ, đến lúc đó Hoàng thượng không muốn làm như vậy, tất sẽ có người ép ông ta làm.”



Nàng không biết mình nghĩ như vậy có đúng hay không, may mà Ninh Vương và Bùi Khởi Đường là đối thủ, nếu không bọn họ cũng không thể chờ được cơ hội như vậy.



...



Phủ Thọ Vương.



Thọ Vương Thế tử phi nói lại những gì nhìn thấy nghe thấy cho Thọ Vương.



Lão Thọ Vương nằm ở trên giường mềm giống như đang ngủ.



“Con dâu cảm thấy không sai,” Thọ Vương Thế tử phi nói, “Những lời đồn đại bên ngoài kia đều là thật, nếu không một người cha chồng cho dù có yêu thích con dâu đi nữa, cũng không đến nổi không dám nhận lễ của nàng ta. Cách giải thích duy nhất chỉ có Bùi Khởi Đường là con trai của Khánh Vương, đích thực là hoàng thân quốc thích.”



Nghe đến câu này, lão Thọ Vương nhấc mí mắt lên, trong đôi mắt mơ màng lộ ra ánh sáng nhàn nhạt: “Lão Tam còn lưu lại con nối dõi à.”



Nói tới đây, lão Thọ Vương thở dài, “Trước đây triều đình phân hoàng thất ra thành phiên vương, trừ quản lý địa phương ra, cũng là để cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, nếu như Khánh Vương còn sống, Ninh Vương cũng không dám gióng trống khua chiêng tạo phản như vậy.”



“Ninh Vương phản rồi không quan trọng, trừ cấm quân trong tay Hoàng thượng ra, ai còn có thể khởi binh cứu giá? Không có sự chỉ huy của Hoàng đế, cấm quân địa phương sẽ tản mạn ra,” Lão Thọ Vương ho khan hai tiếng, “Hoàng thượng giết tất cả huynh đệ vì củng cố Hoàng vị nhưng cũng tự tay cắt đứt hậu viện của mình.”