Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 689 : Thỉnh phong

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Tất cả mọi người trong phòng lập tức cảnh giác.



Bùi phu nhân nói: “Lão gia đâu? Có sai người đi nói cho lão gia chưa.”



Tình thế trong cung thay đổi trong nháy mắt, cũng không ai biết Hoàng thượng đang suy nghĩ gì.



Bùi thái phu nhân nói: “Dìu lão thái bà ta đi ra ngoài hỏi chút là rõ thôi,” Nói rồi nhìn Lang Hoa, “Con yên tâm, chuyện bên ngoài cứ giao cho tổ mẫu xử lý.”



Lang Hoa ấm áp trong lòng, thái phu nhân là đang bảo vệ nàng.



Lang Hoa gật gật đầu, rúc vào trong chăn, đây là gia đình của nàng, bên cạnh đều là người thân có thể cùng nhau tiến lui. Bất kể xảy ra chuyện gì, trong lòng nàng đều có thêm một phần ỷ lại.



Bùi thái phu nhân kêu người đỡ ra cửa, mới vừa đi tới sân nhà, nội thị lập tức tiến lên thỉnh an Bùi thái phu nhân, Bùi phu nhân.



Bùi thái phu nhân cười nói: “Mời Trung quan đại nhân tới nhà trên ngồi, lão thân sai người kính ngài ly trà.”



Nội thị lập tức khom người: “Vậy làm sao mà được, nô tài phải hầu hạ thái phu nhân mới đúng.”



Nghe lời này, trong lòng Bùi phu nhân sáng lên, lo lắng trước đó lập tức giảm đi không ít. Nếu như Hoàng thượng hạ lệnh tróc nã người Bùi gia và Lang Hoa, nội thị sẽ không khách khí như vậy.



Mọi người đến nhà chính ngồi xuống, nội thị mới nói: “Nghe nói Bùi Tứ nãi nãi bị thương ở Vệ sở, Thái hậu nương nương cùng Hoàng thượng đặc biệt sai nô tài dẫn Ngự y tới xem xem.”



Nội thị nói là Bùi Tứ nãi nãi, không nhắc đến Khánh Vương.



Bùi phu nhân mím mím môi, nhưng vẻ mặt Bùi thái phu nhân vẫn như cũ: “Mặc dù có hộ vệ nên vết thương không quá sâu nhưng vết thương cũng rộng hai ngón tay. Ở Vệ sở đã để cho lang trung xử lý qua rồi, nếu để cho Ngự y xem xem, đương nhiên càng ổn thỏa hơn.”



Nội thị lễ độ cung kính nói: “Vậy xin thái phu nhân, phu nhân an bài, Trương viện sử đang đợi ở bên ngoài.”



Sắc mặt Trương viện sử âm trầm mà nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra lo lắng. Ai cũng biết ông ta từng nghi ngờ y thuật của Bùi Tứ nãi nãi ở Thái y viện, nhưng lần này lại tới khám cho Bùi Tứ nãi nãi. Triều đình an bài như vậy, có phải có liên quan đến lời đồn kia hay không? Nếu quả thật là như vậy, thân phận của Bùi Tứ nãi nãi... không bình thường rồi, hắn phải cẩn thận làm việc, không thể xảy ra chút sai sót nào.




Hắn vốn dĩ đã nhổ cỏ tận gốc, lại không ngờ Bùi gia lại có lá gan như vậy, chứa chấp khâm phạm của triều đình.



Hoàng đế căng cổ họng: “Ngươi giỏi thật... lại dám biến dòng họ hoàng thất thành con trai ngươi...”



Bùi Tư Thông nói tiếp: “Vi thần không dám, sau khi vi thần đưa Khởi Đường về Bùi gia, liền thề sau này chỉ coi Khởi Đường là con nối dõi của mình, bất luận lúc nào cũng không để cho nó biết được thân thế. Cho nên ở trong lòng vi thần không có dòng họ hoàng thất gì cả, chỉ có con trai thứ tư của vi thần.”



Lời của Bùi Tư Thông xúc động như vậy, khiến cho mắt Hoàng đế cũng đỏ lên, không muốn Tề Đường nhận tổ quy tông, không coi Tề Đường là dòng họ hoàng thất.



Bùi Tư Thông coi hắn là kẻ ngu sao!



Bùi gia lưu lại mầm tai hoạ này, chính là muốn nhìn mầm tai họa kia sửa lại án sai cho Khánh Vương, khôi phục Vương tước. Không, không riêng gì Vương tước, còn muốn ngồi trên vị trí của hắn.



Hắn phải giết, giết sạch đám người này.



“Hoàng thượng,” Giọng Cố Thế Hoành lại truyền tới, “Bùi đại nhân làm thế là vì hết lòng trung thành!”



Tay Hoàng đế run rẩy, hai người này lại đang kẻ xướng người hoạ trước mặt hắn. Cố Thế Hoành giống như đang quang minh chính đại khen ngợi Bùi Tư Thông, hoàn toàn không kiêng dè gì.



Chính vì bọn họ biết, vua của một nước như hắn, vào giờ phút này không thể giết hai người bọn họ.



Bùi Tư Thông nói: “Tề Đường cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nhận tổ quy tông, chỉ một lòng một dạ làm việc cho triều đình. Nếu không Tề Đường cũng sẽ không một mình một ngựa đi tây lộ Quảng Nam diệt phản loạn.”



“Bùi đại nhân hồ đồ sao,” Cố Thế Hoành nói, “Nếu như Hoàng thượng biết được huyết mạch của Khánh Vương còn có hậu nhân, trong lòng không biết phải vui mừng thế nào, ngài... làm sao có thể luôn giấu...”



Cố Thế Hoành nói rồi dừng một chút: “Là Tiên hoàng phù hộ Đại Tề, lúc này mới để cho Hoàng thượng thêm trợ thủ đắc lực, đây... đúng là may mắn của Đại Tề, may mắn của triều đình...”



Hoàng đế trợn tròn mắt, bọn chúng sao có thể nói ra mồm những lời không biết xấu hổ như vậy!