Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 691 : Dựa vào cái gì

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Xảo tỷ nhi từ từ ngồi xổm xuống, dùng một tay nho nhỏ nhặt bánh thuốc dưới đất lên, sau đó nhét thật nhanh vào trong lòng. Nàng biết mẫu thân vì đi lấy bánh thuốc này mất bao nhiêu tâm tư.



“Xảo tỷ nhi, vất bánh đi.” Tiếng Từ lão phu nhân đinh tai nhức óc, Xảo tỷ nhi vùi mặt vào trong lòng mẫu thân.



“Ta bảo con vất bánh đi, con có nghe thấy không?”



Từ lão phu nhân tức giận, không biết lấy đâu ra sức, đứng lên đi mấy bước đến phía trước hung hăng bắt lấy cánh tay Xảo tỷ nhi, kéo Xảo tỷ nhi từ trong lòng Bùi Nhị thái thái ra.



Xảo tỷ nhi giống như con chim nhỏ tìm cánh mẹ, trong miệng phát ra âm thanh yếu ớt, duỗi đầu liều mạng muốn trở về trong lòng mẫu thân, nhưng vẫn không ngăn được cánh tay giơ ra luồn vào trong lòng con bé. Cái tay kia không lưu chút tình cảm nào, nắm đau da thịt con bé, túm được cái bụng xẹp lép của con bé, móc bánh thuốc ra lần nữa ném xuống đất đạp nát.



Trong mắt Xảo tỷ nhi tràn đầy nước mắt, bất lực bị lôi đi đẩy lại, cơ thể gầy yếu giống như một trang giấy trắng run rẩy. Không dễ dàng gì mới chịu đựng được đến lúc Từ lão phu nhân buông tay ra, nàng lập tức ôm thật chặt lấy Từ Nhị thái thái không ngừng khóc thút thít.



“Mẫu thân,” Mặt Từ Nhị thái thái đầy nước mắt, đau lòng che chở Xảo tỷ nhi sau lưng: “Đứa trẻ nhỏ như vậy, người làm sao có thể nhẫn tâm thế chứ.”



“Đúng vậy, đứa trẻ nhỏ như vậy,” Từ lão phu nhân trợn tròn mắt, “Nó hiểu cái gì? Còn không phải là ngươi dạy sao, nếu không tại sao nó lại muốn ăn bánh thuốc này? Trong nhà không đủ cho nó ăn sao? Các ngươi cứ để lão thái bà ta đói chết đi, các ngươi sẽ được sống những ngày tháng thoải mái.”



“Bắt đầu từ hôm nay, lão thái bà ta không ăn cơm, khẩu phần lương thực thừa lại đều cho hai mẹ con các ngươi.”



Xảo tỷ nhi khóc lớn tiếng hơn.



“Khóc, khóc cái gì mà khóc,” Từ lão phu nhân nói, “Nếu không phải ngươi cả ngày khóc như vậy, phụ thân ngươi đã sớm tỉnh lại rồi, thường ngày lễ nghi dạy ngươi đã học đến đâu rồi? Chúng ta là một gia đình quan lại, rơi vào tình cảnh bây giờ, đều là vì hậu nhân không ra gì, bao nhiêu tuổi rồi lại vẫn chuyện gì cũng dựa vào mẫu thân ngươi? Trong nhà xảy ra chuyện, cũng không biết giúp đỡ bảo vệ Sinh ca. Sinh ca đáng thương của ta lại rơi vào kết quả như vậy, các ngươi êm đẹp đứng ở chỗ này, nhưng còn không biết phúc, cả lão thái bà ta cũng tức chết luôn đi, cho các ngươi càng thái bình hơn.”
Bảo bà ta xin Cố Lang Hoa trở lại Từ gia ư? Không thể nào, bà ta không thể nào đi cầu cái loại tạp chủng đó.



Cố Lang Hoa là cái thá gì chứ.



Bà ta mới là người chủ sự của Từ gia, chỉ cần bà ta còn sống một ngày, sẽ không cho phép Cố Lang Hoa bước vào cửa Từ thị một bước.



Ánh mắt Từ lão phu nhân như toát ra lửa, nhìn chằm chằm Từ Nhị thái thái: “Nếu như ngươi còn nói như vậy thì cút ra ngoài, vĩnh viễn đừng có quay lại nữa.”



Từ Nhị thái thái trợn to hai mắt, không dám nói thêm một chữ nữa.



“Đau, đau chết ta mất.” Tiếng Từ Chính Nguyên truyền tới.



Vẻ tức giận trên mặt Từ lão phu nhân biến thành cấp thiết, bà ta giơ tay chỉ Từ Nhị thái thái: “Còn ngẩn ra làm gì, không qua đó xem xem.” Bà ta há to miệng văng nước bọt ra, giống như một con dã thú muốn ăn thịt người.



Từ Nhị thái thái không dám phản bác, kéo tay Xảo tỷ nhi bước nhanh ra ngoài.



Đến khi hai mẹ con Từ Nhị thái thái rời khỏi phòng, Từ lão phu nhân lúc này mới mềm nhũn ngã xuống, ma ma quản sự lập tức tiến lên đỡ: “Lão phu nhân, người đừng tức giận, sức khoẻ của người quan trọng nhất.”



“Nó sắp làm Vương phi rồi, ngươi có nghe thấy không?” Từ lão phu nhân nói, “Nó dựa vào cái gì?”