Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 697 : Ta muốn hồi kinh

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Từ lão phu nhân hận không thể lập tức bịt miệng Từ Chính Nguyên lại.



Bọn họ là vụng trộm tìm Lưu tướng giúp đỡ, làm sao có thể nói ra ở trước mặt mọi người.



“Ta hỏi bà… chỗ mà người Lưu gia sắp xếp cho chúng ta ở đâu?”



Từ Chính Nguyên vô cùng gầy gò, tóc tai rối bời, giống như ma quỷ ban đêm, khiến cho người ta liếc mắt nhìn liền sởn gai ốc. Đến Từ lão phu nhân cũng có chút sợ hãi, bà ta sợ Từ Chính Nguyên không màng gì cả lại nói ra cái gì.



“Đừng tưởng rằng ta không biết,” Từ Chính Nguyên nói, “Lưu gia bọn họ còn nợ chúng ta bạc, năm ngàn lượng bạc, phụ thân còn chưa qua đời, bà đã đem ngân phiếu cho ông ta, nếu không nào có ông ta ngày hôm nay.”



“Nói xằng bậy gì thế,” Từ lão phu nhân trợn mắt, “Ngươi đúng là điên rồi.”



“Ta không điên,” Từ Chính Nguyên nói, “Mẫu thân nói xem rốt cuộc tại sao Lưu tướng… phải giúp đỡ? Còn không phải là bởi vì… bí mật như vậy… đúng, chúng ta đến Lưu gia… kêu bọn họ trả… trả lại cho chúng ta…”



Cả người Từ lão phu nhân run rẩy, chỉ hạ nhân: “Khiêng Nhị lão gia về… khiêng nó về…”



Hạ nhân Từ gia hỗn loạn, khiêng Từ Nhị lão gia đi về phía trước. Từ lão phu nhân đứng lên cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người lại thẳng tắp ngã xuống, ngay tại lúc này bà ta nghe thấy người gọi một tiếng: “Tổ mẫu, người không sao chứ!”



Từ lão phu nhân mở mắt ra, nhìn thấy Từ Cẩn Du mặc đạo bào đứng đó.



“Tổ mẫu,” Nước mắt Từ Cẩn Du chảy xuống, “Người phải giữ gìn sức khoẻ, cả Từ gia đều phải dựa vào người, con xin được thuốc chỗ sư phụ, tổ mẫu…”



Hai chữ tổ mẫu giống như đang đào trái tim Từ lão phu nhân, bất kể là Từ Cẩn Du hay là Cố Lang Hoa, bà ta không muốn nhận ai cả.



“Tổ mẫu, con nghe nói Nhị thúc bị bệnh, đặc biệt mời sư phụ trong am tới, vị sư phụ này y thuật cao minh, nhất định có thể chữa khỏi cho Nhị thúc.”



Từ lão phu nhân vốn muốn hất tay Từ Cẩn Du ra, nghe lời này lập tức túm lấy Từ Cẩn Du: “Ngươi nói là thật sao?”



“Vô cùng chính xác.” Từ Cẩn Du quay đầu nhìn qua, bên cạnh nàng ta quả nhiên có một đạo sĩ.



Trong lòng Từ lão phu nhân dâng lên một chút hy vọng, nhưng trái tim lại trầm xuống, bà ta lại luân lạc tới mức phải nhờ Từ Cẩn Du giúp đỡ, chỉ cần nghĩ đến Từ Cẩn Du là con gái của Từ Sĩ Nguyên, Từ lão phu nhân liền cảm thấy không thở nổi.
“Chúng ta có thể đi rồi.” Lang Hoa cuối cùng nhìn trong gương một cái, giống như Bùi Thập tiểu thư nói vậy, tất cả nhìn thật giống như không thể bắt bẻ...



Thực ra thì không phải như vậy, bởi vì bên cạnh nàng thiếu một người: Bùi Khởi Đường. Nếu như hắn ở đây, tất cả mới là hoàn mỹ.



...



Tây lộ Quảng Nam.



Bùi Khởi Đường ngồi ở trong quân trướng, vải trên cánh tay đã bị máu tươi thấm ướt, tí tách rơi trên mặt đất, nhưng Bùi Khởi Đường không để ý, chỉ là nhìn dư đồ và sa bàn trước mắt.



“Thiếu gia,” Vương Phụng Hi đi vào nói, “Lang trung mời tới rồi, trước để lang trung xem vết thương của người đi.”



Bùi Khởi Đường tùy ý gật gật đầu, chiến sự liên tiếp không ngừng khiến cho dung mạo hắn dường như càng trở nên sâu thêm, đôi mắt trong suốt chứa đầy sức mạnh, vô hình làm cho lòng người nảy sinh sợ hãi.



“Kinh thành có tin tức chưa?” Bùi Khởi Đường hỏi.



Vương Phụng Hi nói: “Vẫn chưa có... hẳn là đường xá xa xôi.”



Bùi Khởi Đường hơi nhíu mày: “Bên Giao Ly có động tĩnh gì không?”



Vương Phụng Hi nói: “Xem bộ dạng đã chuyển cứu binh, hẳn rất nhanh sẽ lại nghênh chiến.”



Nên tốc chiến tốc thắng, Bùi Khởi Đường nhìn dư đồ, hắn đã không đợi được nữa rồi.



“Thiếu gia, Giao Ly hình như vô cùng tin tưởng sấm thư kia,” Vương Phụng Hi nói rồi dừng một chút, “Cho nên mới luôn không chịu lui binh, bằng không sai người đem sấm thư kia tới xem xem... tục ngữ nói biết người biết ta...”



“Không cần xem,” Bùi Khởi Đường nói, “Bọn chúng lập tức sẽ thua, bởi vì ta muốn đến kinh thành.”



Bùi Khởi Đường cúi đầu nhìn vai mình, hắn muốn quay về tìm Lang Hoa.