Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 710 : Không dám tin

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Ninh Vương lập tức nhìn qua: “Hắn ta ở đâu? Không tiếc bất cứ giá nào, lập tức dẫn binh đi tiêu diệt Bùi Khởi Đường.” Nếu như để cho Bùi Khởi Đường tiếp tục như vậy, nhất định sẽ nhiễu loạn lòng quân.



Vương Đàn nói: “Vậy chúng ta sẽ phải từ bỏ công thành.” Hiện tại dùng “bát ngưu nỗ” vốn đã khiến cho quân thủ thành đại loạn, tiếp tục tấn công như vậy, cho dù nhất thời sẽ không phá được thành nhưng cũng sẽ khiến cho cấm quân tổn thất nặng nề, hắn ước đoán, thêm sáu bảy ngày nữa, kinh thành tất phá.



Nhưng lúc này Bùi Khởi Đường lại dẫn binh hồi kinh.



Là tiêu diệt Bùi Khởi Đường hay là tiếp tục công thành, chỉ có thể chọn một.



Vương Đàn nói: “Nếu như thật sự là Bùi Khởi Đường, cũng không biết chiến sự Quảng Nam bên đó thế cuộc ra sao rồi.”



Vương Đàn nói như vậy, mọi người nhao nhao thảo luận.



“Nếu Khánh Vương có thể đến kinh thành như vậy, chẳng lẽ đã dẹp loạn chiến sự ở tây lộ Quảng Nam rồi sao?”



“Chu Diễm thì sao? Nếu như như vậy Chu Diễm tại sao lại không đến.”



“Liệu có phải Chu Diễm đã...”



“Không thể nào, Chu Diễm là mãnh tướng hiếm có của Đại Tề, ba người con trai của ông ta ai ai cũng có thể dẫn binh, đừng nói mới mấy tháng, cho dù toàn bộ triều đình đi tiêu diệt ông ta, ông ta cũng có thể chống đỡ được một hai năm. Huống hồ quan hệ của ông ta và vua Giao Ly không ít, Giao Ly ít nhất có thể hãm chân thuỷ quân Thượng Tề của Phúc Kiến. Những năm này Thượng Tề luyện binh chỉ thủ chứ không tấn công, căn bản không phải là đối thủ của người Giao Ly.”



“Đúng vậy, năm ngoái ta nhìn thấy Thượng Tề, Thượng Tề vẫn là bộ dạng chán nản. Không thể nào, khẳng định không thể nào.”



Mặc dù nói như vậy, nhưng Chu Diễm vẫn không có nửa điểm tin tức truyền tới.



Nếu như Chu Diễm không bại, ít nhất sẽ ngăn Bùi Khởi Đường lại.



Trái tim Ninh Vương cũng trầm xuống.
Nghĩ tới đây Vương Phụng Hi cảm thấy xấu hổ. Vương gia là hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, hắn bồi dưỡng kiến thức và thao lược cho Vương gia, thường xuyên giảng lịch sử cho Vương gia nghe, thỉnh thoảng khoe khoang một chút học thức. Vương gia luôn hiếm khi nói với hắn mấy câu, hắn luôn cho rằng Vương gia không có hứng với những thứ này, sợ đào tạo ra một kẻ mãng phu.



Bây giờ nghĩ lại, Vương gia chắc là cố chịu đựng nghe hắn nói hươu nói vượn, nhất định cảm thấy hắn rất buồn cười. Mặt Vương Phụng Hi đỏ lên, cách nhiều năm như vậy rồi lại cảm thấy xấu hổ.



“Vậy trong thành...” Vương Phụng Hi ngượng ngùng nói, “Có phải cũng có động tĩnh gì không.”



“Lang Hoa sẽ có.” Ánh mắt Bùi Khởi Đường lóe sáng, hắn từ trước đến nay chưa từng nghi ngờ điểm này.



...



Lang Hoa cầm phong tranh trong thành, ống trúc nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay nàng, bên trong đặt một mảnh giấy, phía trên chỉ viết ba chữ: Loạn Vương Đàn.



Bùi Tư Thông nhìn ba chữ này nhíu mày: “Đây là ý gì? Tại sao lại là loạn Vương Đàn, rõ ràng chính là Ninh Vương mưu phản.”



Huệ Vương và Khánh Vương mưu phản, được gọi là loạn hai vương.



Đây là cách gọi triều đình và trên phố quen dùng.



Bây giờ Ninh Vương khởi binh, trên mảnh giấy này lại không nhắc đến Ninh Vương.



Bùi Tư Thông nói: “Có phải là viết sai rồi không.”



Lang Hoa thu mảnh giấy lại, không khỏi cười: “Không sai, chàng chính là ý này.”