Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 715 : Phu thê gặp nhau

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Hoàng đế hỏi: “Ninh Vương không phải là tập kết mấy vạn người ở dưới thành sao?”



Nếu như không phải là Triệu Liêu dẫn binh liều chết chống cự, kinh thành đã sớm bị Ninh Vương công vào rồi.



Binh mã của Bùi Khởi Đường làm sao lại không chút tổn hại gì, Hoàng đế nhìn Thường An Khang, trong đôi mắt nhỏ dài tràn đầy hoài nghi.



Thường An Khang bị nhìn toát đầy mồ hôi lạnh: “Hoàng thượng… nô tài cũng là nghe tin tức lính liên lạc đưa về.”



Hoàng đế đứng lên: “Như vậy nói, chúng ta nên mở cổng thành nghênh đón Khánh Vương rồi?”



Thường An Khang không dám nói nữa, hắn làm sao lại quên mất, Ninh Vương mặc dù bại nhưng Khánh Vương thắng rồi, dùng Khánh Vương là hành động bất đắc dĩ, bây giờ trong lòng Hoàng thượng nhất định cũng không thoải mái.



Phải bố trí Khánh Vương thế nào, Ninh Vương còn chưa đủ lo, nhưng Khánh Vương lại khiến cho Hoàng thượng sốt ruột.



Thường An Khang cẩn thận ngẩng đầu lên: “Nếu không Hoàng thượng trực tiếp phong một cái phiên vương, để cho Khánh Vương rời kinh... đương nhiên cũng phải đợi sau khi bắt được Ninh Vương rồi hãy nói.”



Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Ngươi ngược lại là nghĩ chu toàn.”



Thường An Khang không khỏi thở phào, Hoàng thượng không thích Khánh Vương, nhưng Khánh Vương lập được đại công, trước mắt chỉ có điều Khánh Vương ra xa để hai bên không gặp nhau.



Hoàng đế dường như bớt tức giận: “Vậy ngươi nói ta phải phong đất phiên gì cho hắn?”



Thường An Khang bưng ly trà qua: “Theo lý mà nói đất phong của Khánh Vương ở Giang Chiết, năm đó lúc Tiên hoàng còn có ví dụ như vậy. Phúc Vương phạm tội mất Vương tước, lúc Tiên hoàng đăng cơ, nể tình đều là cốt nhục của Cao tông, lại phong tước vị cho con của Phúc vương, nhưng giảm một nửa đất phong. Mặc dù như vậy, Phúc Vương cũng đội ơn Tiên hoàng.”



“Một nửa Giang Chiết?” Sắc mặt Hoàng đế chẳng ngờ, “Thuế Giang Chiết thu một năm là bao nhiêu ngươi có biết không?”



Thường An Khang không khỏi nuốt nước bọt, trái tim cũng nhảy loạn lên: “Giang Chiết... có lẽ không quá thích hợp, những người đó đều hướng về Khánh Vương, nếu như Khánh Vương trở về, nói không chừng sẽ gây ra chuyện gì,” Nói rồi dừng một chút, “Nếu không phong tây lộ Quảng Nam cho Khánh Vương, vừa hay Khánh Vương dẹp yên chiến loạn ở đó, phong thưởng như vậy cũng hợp lễ nghi.”



Đất cằn cỗi như Quảng Nam, số dân thưa thớt, hàng năm cũng không có bao nhiêu thuế có thể nộp lên triều đình, chỉ cần Khánh Vương bằng lòng đi, Hoàng thượng cũng có thể thở phào.




Trái tim Lang Hoa đập loạn lên, lập tức quay đầu nhìn dưới thành.



Bùi Khởi Đường cưỡi ngựa đi ở phía trước, áo giáp trên người phản chiếu ánh nắng phát sáng lấp lánh, mấy trăm kỵ binh yên lặng đi sau lưng hắn, cả đội ngũ nhìn vô cùng uy vũ.



“Khánh Vương, Khánh Vương...”



Binh lính trên tường thành không hẹn mà cùng hô lên.



Bùi Khởi Đường ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Lang Hoa, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt hắn trong suốt như nước suối, sau khi thấy nàng môi khẽ cong lên lộ ra nụ cười.



Hắn cứ nhìn nàng như vậy, không che giấu, mặc cho thời gian trôi đi đều không thay đổi.



Ở đây, trước cái nhìn chăm chú của muôn người, nhưng dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.



“Mở cổng thành ra,” Tiếng Bùi Khởi Đường mang theo mấy phần uy nghiêm, “Bổn vương mang lương thảo tới, phải lập tức bố trí, phòng Ninh Vương lại đến xâm phạm.”



Đúng là làm liều.



Lang Hoa không khỏi hướng Bùi Khởi Đường lắc lắc đầu, trên mặt Bùi Khởi Đường vẫn là nụ cười dịu dàng không đổi.



“Mở cổng thành ra,” Bùi Khởi Đường lại nói lần nữa, thần sắc là sự kiêu ngạo không thể nghi ngờ.



Triệu Liêu đang do dự có phải bẩm báo với Hoàng thượng không, hai cánh cổng thành vừa dầy vừa nặng kia đã bị chậm rãi kéo ra.



Bùi Khởi Đường lập tức thúc ngựa vào thành.