Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 719 : Giúp đỡ nhau

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Từ Nhị thái thái nắm tay Xảo tỷ nhi, hốt hoảng nhìn xung quanh: “Nói linh tinh gì thế.”



Xảo tỷ nhi lắc lắc đầu: “Con không nói linh tinh, chúng ta vốn không nên như vậy, chúng ta rõ ràng đều cảm thấy tổ mẫu làm không đúng, tại sao còn phải ở lại? Phụ thân bây giờ cũng không chịu đứng về phía chúng ta nữa, con và mẫu thân đối với bọn họ mà nói sớm đã không phải người trong nhà này rồi.”



Trong lòng Từ Nhị thái thái chua xót, nghĩ đến thái độ mấy ngày nay lão phu nhân đối với Xảo tỷ nhi, cũng vì như vậy Xảo tỷ nhi mới muốn rời khỏi cái nhà này, trong lòng bà ta có chút kích động.



Xảo tỷ nhi nói: “Người cả nhà Đại bá nhất định sẽ thu nhận chúng ta, đến cả người bình thường đại tỷ cũng sẽ giúp đỡ, chúng ta dù sao cũng là người của Từ gia, chỉ cần nói chút… cả nhà Đại bá đều rất lương thiện.”



Nước mắt Từ Nhị thái thái trào ra: “Không được, phụ thân con ở đây, chúng ta đi rồi, cái nhà này không phải sẽ tan rã sao?” Chỉ cần nghĩ đến trước đây Chính Nguyên đối tốt với bọn họ, bà ta liền không nỡ.



Xảo tỷ nhi ôm lấy Từ Nhị thái thái: “Cái nhà trong lòng mẫu thân đó đã sớm tan rã rồi, nếu như không có đại bá cứu giúp khoảng thời gian này, con và mẫu thân nói không chừng đã bị bệnh hoặc là chết đói rồi.” Đại bá mẫu luôn sai người đưa thức ăn và bánh thuốc đến, nàng và mẫu thân luôn lén lút ăn một ít. Những ân tình này, nàng sẽ luôn để ở trong lòng, mặc dù bây giờ chỉ thêm phiền phức cho nhà đại bá, nhưng nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ nghĩ đủ cách báo đáp.



Từ Nhị thái thái ôm chặt con gái, mờ mịt nhìn ra xa, bà ta có nên đi nhờ cậy đại bá, có nên đi nhờ cậy Lang Hoa hay không?



Bỏ mặc cái nhà này sắp bị Từ Cẩn Du thao túng, bà ta cứ nhìn mà không quan tâm sao? Từ sau khi Từ Cẩn Du trở về, trong nhà còn có thêm mấy người lạ, những người này nhìn như rất hiền lành, nhưng bà ta cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, người xuất gia sẽ để ý chuyện nhà người khác như vậy sao?



Huống hồ còn có Lưu gia, mấy ngày nay Lưu gia cũng rất kỳ quái, lại nhiều lần đến tìm lão phu nhân nói chuyện. Lão phu nhân tra hết một lượt người trong ngoài, trừ người làm cũ đều bị vặn hỏi, người bên cạnh bà ta hình như là bị coi chừng, chuyện gì cũng không thể làm.



Nhất định là có chuyện gì giấu bọn họ.




“Một khắc đó, ta đang nghĩ nàng có phải không cần ta nữa không, hay là cảm thấy trong lòng ta chỉ có hoàng vị, có thể không có nàng?”



Hắn cúi mặt xuống, cánh tay mạnh mà có lực kia dường như cũng suy sụp theo, “Lang Hoa, ta luôn nghĩ, ta ở trong lòng nàng là người thế nào, giống Hoàng đế và Ninh Vương sao?”



Lang Hoa lắc đầu: “Làm sao có thể, chàng và bọn họ đương nhiên khác nhau, ta chỉ là cảm thấy đây là cơ hội tốt. Ta cũng có mấy phần nắm chắc có thể đợi đến khi chàng trở lại, nếu không sẽ không dễ dàng mạo hiểm.”



Bùi Khởi Đường kéo tay Lang Hoa: “Ta biết, nhưng ta không khống chế được mà nghĩ loạn,” Hắn lại giơ tay lên đặt lên vai nàng, “Lần sau đừng như vậy nữa, ta không biết có thể nhịn được hay không... nghĩ lại trước đây, kiếp trước của nàng... những chuyện đã qua đó. Không dễ dàng gì nàng mới trở lại bên cạnh ta lần nữa...”



Hô hấp của hắn có chút nặng nề, giống như có vật gì đè chặt lấy miệng mũi hắn, khiến cho hắn thở gấp không thôi. Sau khi vào kinh, nhìn thấy trong thành đầy rẫy thương di, hai cánh cổng thành mặc dù chưa đổ xuống, nhưng đã tàn tạ không chịu nổi, bên ngoài chỉ cần hơi dùng sức sẽ ầm ầm đổ xuống.



Trong lều Vệ sở cơ hồ toàn là thương binh, quân lính đều đang chôn thi thể, người chết nhiều vô số kể, dân lưu lạc hai bên đường phố mặt đầy khủng hoảng, trên cánh tay bọn họ đều quấn vải màu Lang Hoa dùng để ghi chép bệnh tình, có thể tưởng tượng được, Lang Hoa đã dùng bao nhiêu sức lực ở đó.



Hắn ôm lấy Lang Hoa, trong lòng đau nhói, nàng cơ hồ chẳng còn sức nặng, cơ thể gầy yếu giống như có thể co lại vào trong y phục.



Nàng sợ hắn thua Ninh Vương nên mới dùng hết sức tranh thủ tất cả cho hắn. Đồng thời Lang Hoa cũng đẩy mình tới tình cảnh nguy hiểm nhất, thật sự mà xảy ra chuyện, trả giá tất cả cũng không cách nào vãn hồi được.