Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 729 : Phản đi

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Lúc Triệu Liêu từ trong thư phòng của Bùi Khởi Đường đi ra liền có chút hồn bay phách lạc.



Cũng không biết tại sao, chính là cảm thấy không thoải mái, đi ra khỏi Bùi gia hắn cố ý ngẩng đầu lên nhìn hai chữ “Bùi phủ” vô cùng rõ nét.



Hoàng thượng thậm chí không ban thưởng vương phủ cho Khánh Vương, giống như Khánh Vương gia nói vậy, sợ rằng hắn đã bị Hoàng thượng nghi kỵ.



Nghĩ một chút Triệu Liêu liền cảm thấy lúng túng, trước đó trông mong người tới giải vây, sau lại lập tức trở mặt, cho dù là qua cầu rút ván cũng không nhanh như vậy.



Giống như Khánh Vương nói, Hoàng thượng muốn triệu hồi Định Viễn Hầu về thì bọn họ phải làm thế nào? Triệu Liêu bỗng nhiên rất muốn quay lại Bùi gia bàn bạc với Khánh Vương một chút, làm sao mới có thể nghĩ được một cách thỏa đáng.



“Đại nhân, thế nào rồi? Khánh Vương bên đó có phải đã có chủ ý rồi không? Lần này muốn dẫn bao nhiêu người đi đánh trận, người có tiến cử chúng ta hay không? Trước đó trên lầu tường thành nhìn ngứa tay như vậy, lần này không thể thiếu chúng ta được.”



Triệu Liêu lắc lắc đầu, hai thuộc hạ thu lại nụ cười trên mặt.



Một người trong đó nói: “Đại nhân, đây là xảy ra chuyện gì thế?”



“Khánh Vương nói, Hoàng thượng sẽ không để cho ngài ấy dẫn cấm quân ra ngoài đâu?”



Không dẫn cấm quân thì dẫn cái gì?



Hai người đưa mắt nhìn nhau: “Đại Tề có thể sử dụng không phải là cấm quân sao? Không muốn dùng Thị Vệ Ti chúng ta, cũng phải dùng người khác.”



“Còn có sương quân,” Giọng Triệu Liêu hơi khàn, “Khả năng sẽ dẫn mấy nghìn sương quân…”



Thuộc hạ cười một tiếng: “Đừng đùa nữa, những sương quân kia làm sao có thể chịu nổi.”



“Không chỉ như vậy, triều đình có thể sẽ còn triệu hồi Định Viễn Hầu….”



Lần này hai người thật sự ngẩn ra, một người trong đó nói: “Như vậy trận này còn đánh nữa không…”



Lời còn chưa nói hết, liền bị một người kéo một cái: “Nói bậy bạ gì đó, võ tướng chúng ta không hỏi chuyện quan văn, điều binh khiển tướng phải nghe Hoàng thượng, nhất là Thị Vệ Ti, lắm mồm sẽ xảy ra chuyện đó.”
“Chúng ta lui khỏi kinh thành,” Bùi Khởi Đường ôm Lang Hoa vào lòng, “Cũng chỉ có như vậy, ta mới có thể nhìn rõ ràng hơn.”



Mắt nhìn chằm chằm hoàng vị sẽ bị nó che mắt.



Lang Hoa nói: “Vạn nhất vừa rời khỏi kinh thành rồi, rất lâu đều không thể tìm được cơ hội như bây giờ...”



“Làm Hoàng đế sao?” Bùi Khởi Đường cười cười, “Có phải Hoàng đế hay không, vậy phải xem hắn có thể làm được cái gì, ta lần này sẽ để cho hắn biết Hoàng đế không dễ làm như vậy. Ta không cướp hoàng vị của hắn, có lẽ có một ngày hắn sẽ tự mình không cần hoàng vị nữa.”



Lang Hoa thẳng người lên: “Nói như vậy, ta ngược lại có một cách hay, nếu Hoàng thượng đã kiêng dè Vương gia, Vương gia không bằng dứt khoát phản đi.”



“Chúng ta cũng không cần tính, cũng không cần lên kế hoạch nữa, ngay bây giờ... phản đi.”



Bùi Khởi Đường nghe lời này ánh mắt sáng lên.



...



“Chính là chỗ này.”



Từ Cẩn Du được khiêng vào cửa cung, sau đó theo nội thị và cung nhân đi rất xa.



Càng đi vào trong cung, trong lòng Từ Cẩn Du càng bất an, nàng ta đi theo Thái hậu lâu như vậy, tình hình trong cung nàng ta đã rất rõ ràng. Nơi bọn họ muốn đi nằm ở phía tây của cả cung, tần phi nơi đó phẩm cấp đều không cao.



Từ Cẩn Du ngẩng đầu nhìn xung quanh, khắp nơi đều là một mảnh vắng lặng, không có nửa điểm náo nhiệt.



Nàng ta vào cung sẽ ở nơi này sao?



Cái này hoàn toàn khác với nàng ta nghĩ.