Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 75 : Không thấy đại lão gia đâu nữa rồi

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Làm phản sao? Hắn nhưng là mệnh quan triêu đình, giết hãn là tội chết, những



V ượng Kỳ Chẩn trợn to hai mắt, bọn họ muốn làm gì? Bọn họ muốn giết người này làm sao dám làm như vậy chứ?



Vương Kỳ Chấn muốn nói ra mấy lời tàn bạo để cho người bên cạnh khiếp sợ nhưng lại nghe thấy một tiếng hô, “Ôi chao, đây là Vương đại nhân."



Đúng, hắn chính là Vương đại nhân.



Vương Kỳ Chẩn khó khăn theo thanh âm nhìn sang, chỉ cần có thể cứu hắn, hắn hứa sẽ cho bọn họ vinh hoa phú quý.



“Ngươi muốn cái gì. Cứu ta rồi... Có tiền. Muốn làm đãi viên. Ta cũng sẽ." Vương Kỳ Chẩn lớn tiếng hứa hẹn. Có tiền có thể khiển cho quỷ kéo cối xay, hắn không tin sẽ không có ai không động tâm.



Người nọ giống như không nghe thấy gì, tiếp tục lớn tiếng kêu, “Vương đại nhân ngã xuông rôi, mọi người mau đem Vương đại nhân mang ra ngoài đi, mau... đi mời lang trung... mau a.”



Cuối cùng cũng có người động tâm rồi Thanh âm ồn ào ồn ào truyền ra.



Vương Kỳ Chẩn có loại cảm giác mình sắp được cứu vớt, hắn phải cám ơn người kia, ai ngờ mới nghiêng mặt sang bên, người nọ một cái tát đánh tới, lập tức cho hắn một trận ong ong bên tai, người nọ bản tay vẫn không ngừng, nhưng vẫn còn lo lãng kêu, “Đây là Vương đại nhân a, chúng ta phải cứu Vương đại nhân.”



Vương Kỳ Chẩn ngẩn người tại chỗ.



Bọn họ làm như vậy là đang che giấu chân tướng, để cho người ta cho là đang cứu hãn, nhưng thật ra là đang hại hãn, bọn họ sẽ chỉ nói là hãn vô tình bị thương, không có ẩi thẩy hắn bị đẩnh, cũng không người nào biết ai nói cái gì với hắn, cho dù hẳn may mắn sống sót, cũng không cỗ lồng tin tuyệt đối có thể tìm ra người đã đánh hăm đó.



Hắn chợt nhớ tới câu nói vừa mới kia của Mẫn Hoài, “Mọi người bình tình một chút, ngàn vạn lân không nên gây chuyện...”. Là bởi vì phát hiện những người này muôn hại hăn, cho nên mở miệng ngăn trở.



Không trách Mẫn Hoài bị mang vào trong lâu như vậy chẳng qua là bị cởi quan phục mà thôi, căn bản là không bị thương chút nào.



Những bách tính này căn bản là không hề muốn đem Mẫn Hoài ném vào nồi lớn dê nâu.



Bọn họ đang diễn kịch.



“Vương đại nhân, ngài cho là Mẫn đại nhân nhất định sẽ rơi vào cái kết cục này chü?”
"Bọn chúng là cố ý, cố ý hại con trai ta mà."



Hàn ngự sử không nói gì.



Mọi người đều thấy người của Vương gia vọt vào trong đám người, ngay sau đó liên cùng dân chúng đánh thành một khôi, lúc Vương Kỳ Chân rơi vào nôi lớn, người xông lên phía trước hình như cũng là người của Vương gia. Cho dù là có bách tính trong đó hại Vương Kỳ Chẩn nhưng cũng không thể dem tât cả mọi người xử tử hêt, xử tử nhiêu người như vậy phải báo cáo với triêu đình như thể nào?



Pháp luật không thể trách đám đông a.



Vương Kỳ Chẩn đã thành cái bộ dạng kia, Hàn ngự sử càng quan tâm hơn tiếp theo Mẫn Hoài sẽ như thế nào?



Vương Nhân Trí rõ ràng thây được sự lạnh lùng và hời hợt trên mặt Hàn ngự sự, hôm qua Hàn ngự sử tới cửa còn là một bộ dạng ủy thác trách nhiệm nặng nê đôi với bọn họ, mà bây giờ Kỳ Chân xảy ra chuyện, đôi với Hàn ngự sử mà nói, cha con bọn họ đã không có chỏ dùng.



Hàn ngự sử lập tức liền đổi bộ mặt khác.



Nhanh như thể đã khiến cho hắn thấy được nhân tình ẩm lạnh, cả người Vương Nhân Trí tê liệt ngôi xuông, uể oải dặn dò hạ nhân Vương gia, “Mau, vê nhà... xem xem Đại lão gia..."



Mẫn Hoài đã bị người nâng lên thật cao, đúng ở giữa đài, trên người hắn không có quan phục, chỉ mặc trung y, trên trung y có lâm tâm vêt máu.



Chẳng lẽ Mẫn Hoài bị thương rồi? Hàn ngự sử nóng lòng muốn biết kết quả, hẵn hip mãt lại nhìn kỳ.



Trừ thứ giống như vết máu kia, còn có mấy chữ nhỏ viết trên trung y của Mẫn Hoài.



Trong lòng Hàn ngự sử là một mảnh mờ mịt, đây rốt cuộc là cái gì?



Lúc này cửa thành lại truyền tới tiếng vó ngựa vang lên, dân chúng chặn ở cửa thành đêu rôi rít nhường đường.



Một chiếc xe ngựa, hai chiếc xe ngựa, ba chiếc xe ngựa, bốn chiếc xe ngựa... lần lượt tiên vào thành.



Hàn ngự sử trợn tròn cặp mắt.