Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 77 : Trong trách

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Lý Húc lập tức có chút khẩn trương, cha con Vương Nhân Trí đã ngã ngựa rôi, bây giờ có phải là đên phiên hãn không?



Đám người đã tản ra, phó tướng hắn phái đi ra ngoài vẫn như cũ không thây bóng dáng đâu cả, dự cảm xâu trong lòng hãn kia cảng ngày càng mãnh liệt.



Hàn Chương quả nhiên nhìn qua đây, "Lý công từ, ta nhớ lệnh tôn đại nhân còn chưa tới Trần Giang?"



Lý Húc vội nói: “Phụ thân ở Hàng Châu điểm binh, ước chừng còn phải qua vài ngày nữa mới có thể dẫn quân tới đây."



Ánh mắt Hàn Chương lóe lên, "O, nói như thế thì ta không đợi được viện quân tới giúp ta vận chuyên quân lương rôi.”



Hàn Chương nói đến việc này nên là vẹ thập phần căm tức cùng thất vọng, thể nhưng hiện tại trên mặt hãn nhưng lại xuât hiện nụ cười, tựa như đã năm chắc phân thặng, Lý Húc cảm thây mô hôi lạnh lập tức theo sông lưng chảy xuông, không biêt trả lời thể nào mới được coi là câu trả lời chính xác,



Hàn Chương nhướn nhướn mày, không giận mà uy, “Vậy thì, Lý gia quả nhiên là đem viện quân của triều đình coi thành người của nhà mình rôi, bọn họ không thể vì đại quân của ta mà vận chuyên quân lương, nhưng lại có thể vì Lý công tử làm chuyện riêng, ta phải tâu chương lên hỏi Hoàng thượng xem nước Đại Tê từ khi nào thì đôi thành họ Lý rôi?”



Hàn Chương nói như vậy khác nào muôn tính mạng của cha con bọn họ, chân Lý Húc nhât thời mêm nhũn, vội vã xua tay, “Khộng, không có... Tướng quân ngải... hiêu sai rôi, ta không có ý này...”. Lời của hãn còn chưa nói hết, liên thây Triệu phó đem mây kẻ bị trói đây tới.



Trên mặt Hàn Chương là nụ cười như có như không, “Nếu Lý công tử đã không thừa nhận, vậy thì ta phải đi kiêm tra từng binh tịch rôi.”



Lý Húc thiêu chút nữa thì quỵ xuông đất, chứng cớ xác thực, có tranh cãi nữa cũng không có chút ý nghĩa nào, thanh âm của hãn run rẩy, dường như là đang câu khân, “Hàn tướng quân, không phải như vậy, ta... ta... quả thật mang viện quân tới, chỉ là... người vân chưa đên hết, nhân thủ bây giờ không đủ đi vận chuyên quận lương Vôn dì... phụ thân ta dặn dò ta nhât định phải giao những người này đên tạy tướng quân, chỉ là, xảy ra chuyện của Mân đại nhân, ta muôn chờ chuyện này lãng xuông mới đi..."



Triệu phó tướng nghe thấy lời này của Lý Húc dường như muốn ngất xỉu, công tử chỉ trong chốc lát liền rơi vào bẫy của Hàn Chương Cộng từ bây giờ không quan không chức có thể làm bộ như không biêt gì cả, đem tât cả sai lâm đây lên người hãn, Hàn Chương cũng không thể làm gì cả. Đên lúc đó mặc dù hãn sẽ bị Hàn Chương trị tội nhưng ít ra Lý đại nhân ở bên ngoài sẽ đút lót vì hãn, nghĩ cách cứu hãn ra ngoài.




Hàn ngự sử không khỏi kinh ngạc, lại là Cổ đại tiểu thư này, tiểu cô nương trẻ tuổi lại dám nhúng tay vào chuyện triều đình, là nghé con mới sinh không sợ cọp, hay thật sự là có mười phân năm chắc?



Mẫn Hoài từ trên đài cao đi xuống, hắn có chút lo lắng cho Lang Hoa, mấy ngày nay hãn với Hàn Chương bận rộn bày trận cuộc bặt thương nhân thu lương, toàn bộ chuyện quân lương đêu giao cho Cô gia làm, hãn không biêt Cô gia trong thời gian ngăn như vậy rôt cuộc có thể làm xong chuyện hay không.



Lang Hoa để cho Tiêu ma ma đỡ từ trên xe nhảy xuống, ánh mắt nàng quan tâm nhìn Mân Hoài, không nói gì chỉ khe khẽ cười, trong nụ cười mang theo chút kiêu ngạo và tự tin.



Sau lưng nàng chính là những quân lương mà mấy ngày đêm nay làm ra, nàng biết rõ ràng nhảt giá trị của bọn chúng.



“Tướng quân, lương chuyển đến r



Hàn ngự sử mắt thấy tiểu cô nương vung tạy lên, gia nhân Cổ gia lập tức từ bên cạnh đi tới, nhanh nhẹn đem rương hòm chât ở trên chô đât trông, rương hòm mở ra, bên trong là từng dây bánh tròn đục lô.



Hàn Chương hàng năm đều mang binh đánh giặc, liếc mắt một cái liền nhìn ra, bánh tròn này chắc chắn là dễ vận chuyện hơn mể lương, ánh mắt Hàn Chương lập tức sáng lên, hãn tiên lên mây bước, câm lây bánh tròn trong rương lên căn một cái, trên mặt lập tức xuất hiện biểu tình thoải mái, dừng như đang ăn trân tu mỹ vị 1.



“Đỗ tốt, lương thực tốt." Hàn Chương thẳng thắn cười ra tiếng.



Lang Hoa nói: “Không chỉ làm ra những quân lương này, còn có người đem chúng cho các tướng sĩ, cử như vậy thì sẽ bổ sung vào nhân thủ mà triều đình còn thiêu.”



Còn có người hỗ trợ áp tải lương thực? Hàn ngự sử nhìn về phía hạ nhân Cổ gia, Cô đại tiêu thư nói không phải là mây người này chứ? Những người này không có kinh nghiệm, không hiêu được như thể nào áp vận lương thảo, chỉ sợ còn chưa tới nơi thì bản thân mình đã ăn hêt quá nửa quân lương rôi. Hàn ngự sử lặng lẽ lăc đâu một cái, rôt cuộc chỉ là một đứa tre, không hiêu những đạo lý này mới dám nói khoác như vậy mà không biêt ngượng.