Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 87 : Yêu hân
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
L ang Hoa nhìn về phía Lục Anh, "Huynh cảm thấy, ta nên xử trí thể nào?"
Lục Anh quan sát Lang Hoa, ngày thường nhìn nàng yên tình bình thản,
hiện tại cô ý thùy hạ mi măt, giông như chủ ý bất định, lân đầu tiên gặp chuyện như vậy cũng khó trách sẽ như thế, "Cân nhắc lợi hại, dù sao cũng là mẹ đẻ muội, vô luận phạm phải tội gì, có thể giải quyết bên trong thì không cân làm lớn ra ngời, nêu không tương lai xuât giá, vào phu gia cũng bị người ta đánh giá."
Trước nay Lục Anh làm việc luôn ổn thỏa, hắn sẽ đem phía trựớc phía sau rõ ràng, sau đó cân nhắc lợi ích quan hệ, Lang Hoa đột nhiên muôn biêt, nàng ở trong lòng Lục Anh có bao nhiêu phân lượng? Lục Anh nói khẽ, "Tốt nhất nên giao chuyện này cho trưởng bối xử lý, như vậy muội có thể không đêm xỉa đên, nói với bên ngoài là đưa mâu thân muội đi thôn trang dưỡng bệnh, thời gian dài mọi người cũng sẽ không nghi ngờ." Đây là một phương án ôn thỏa.
Nói lại, biện pháp của Lục Anh, chỉ cần làm cho mình mạnh mẽ là có thể che lâp cho những việc xâu.
Không cần nhất thời khí phách. Nhẫn nại, tìm được cơ hội, lật đổ kẻ thù, đây mới là cách Lục Anh chiến thắng. Lang Hoa bỗng nhiên phát hiện, nàng chán ghét tính kế như vậy. "Lục Anh." Lang Hoa đột nhiên hỏi, "Nếu muội không phát hiện mẫu thân là người như vậy, tường lai... có ngày, muội mang theo mẫu thẩn nương tựa trong nhà
huynh, huynh có thể phát giác ra mẫu thân muội khác thường không?"
Lang Hoa hỏi rất rõ ràng, Lục Anh tìm tòi nghiên cứu ý nghĩa đằng sau những lời này, nàng thủy hạ mi mắt, che đi suy nghỉ trong lòng.
Lục Anh do dự, "Dù sao cũng là chuyện không thể phát sinh." Lang Hoa không khỏi có chút thất vọng.
Tiến thổi có độ, tả hữu có người đến nói, có lẽ nghe được vình viễn là đáp án tiêu chuẩn, nàng biết rõ đáp án, lại còn câu cái gì nữa?
Mất thấy ánh mắt Lang Hoa xuất hiện xa cách.
Trong lòng Lục Anh không khỏi có chút nôn nóng, "Nhưng nếu ta phát hiện, nhất định sẽ nói cho muội, chuyện này phát sinh ở Lục gia, ta có thể dùng biện pháp xử lý giúp muội, sẽ không để muội khó xử."
Từ trước đến nay, Lục Anh rất thông minh, nàng biết Lục Anh có thủ đoạn, chỉ là trong lòng nàng có trói buộc, không rõ thẻ nào mới có thể cởi bỏ.
Ánh mắt Triệu Linh sâu xa, giống như mây khói tụ phía chân trời, "Ta đáp ứng bọn
họ dù sinh hay từ cũng phải làm cho bọn họ thanh trong sạch bạch, khổng thể để quan phủ coi bọn họ như phản tặc mà ném ở bãi tha ma."
Dêm khuya.
Hàn ngư sử Vươn tay lau hat mưa Vương trên mẫt.
Đêm khuya.
Hàn ngư sử Vươn tay lau hat mưa Vương trên mẫt.
Dêm khuya. Hàn ngự sử vươn tay lau hạt mưa vương trên mặt. Trong không khí một trận hương vị ẩm mốc.
Hàn ngự sử rụt bả vai, hoàn toàn không nhìn đến trong góc có bàn tay chụp vào cổ hãn, ngay sau đó hãn bị kéo vào một sân viện nhỏ bé tôi tăm như một túi vải.
Sau khi Hàn ngự sử vào, cửa gỗ "bịch" một tiếng đóng lại.
Ngã tư đường một lần nữa trở lại tỉnh lặng, giống như chưa từng phát sinh chuyện 1. Đèn trong phòng được thấp lên, thấy mấy thanh niên tráng kiện, Hàn ngự sử sợ tới mức mặt không chút máu, bọn họ tuy rãng búi tóc khác, nhưng lại khó có thể che được từng bím tóc trên đâu.
Là người Tây Hạ.
Nhận ra thận phận những người này, Hàn ngự sử ngược lại nhẹ thở ra, "Sao các ngươi lại đên đây? Hàn Chương... đã mang lương thảo vận chuyên ra ngoài."