Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất
Chương 10 : Provence - Nuôi con
Ngày đăng: 10:40 18/04/20
"Không được."
"Sao lại không được?" Bạch Trạch bất đắc dĩ.
"Không được là không được."
"Thiệu Mặc Sâm, vậy anh lại mà chọn đi."
Thiệu Mặc Sâm cau mày, gương mặt không vui. "Chẳng lẽ em không có bộ quần áo nào mà không gây cám dỗ cho anh sao?"
Bạch Trạch nhịn cười. "Quần áo của em đều là do anh chọn."
Thiệu Mặc Sâm. "..." Đây chính là tự lấy đá đập vào chân mình.
Bạch Trạch đẩy anh ra, thuận tay cầm một cái áo sơ mi đen nhàn nhã, chưa khuy xong đã bị người ta lột xuống, ảnh đế Thiệu Mặc Sâm kiên quyết không cho bà xã nhà mình mặc bộ quần áo này. "Em nhìn đi, sau lưng thêu bông hoa mẫu đơn lớn như thế, cám dỗ chết người."
Bạch Trạch. "Đây là cái áo anh tặng em sau khi anh đi dự Tuần lễ thời trang về."
Thiệu Mặc Sâm cây ngay không sợ chết đứng, gật đầu. "Thế nên em chỉ có thể mặc cho anh ngắm."
Bạch Trạch. "..." Cậu đột nhiên nghĩ tới chuyện tuần trước mẹ gọi điện thoại hỏi cậu có muốn một đứa bé không, nếu không muốn nhờ người mang thai hộ vậy thì nhận nuôi một đứa. Bạch Trạch nhớ tới chuyện này, bây giờ cậu không muốn có con.
Nuôi con trai, không phải ngày nào cậu cũng nuôi một thằng con trai to đầu lớn xác sao? Mặc dù có đôi lúc ngây thơ, lực sát thương cũng lớn nhưng cậu cam tâm tình nguyên nuôi tên nhóc này.
"Nếu không thì cái này đi..." Thiệu Mặc Sâm lấy ra một cái áo sơ mi trắng không thể bình thường hơn.
Bạch Trạch bật cười, thay áo sơ mi theo ý anh, quay đầu đã thấy ánh mắt người kia sáng rực lên. "Rất muốn lột sạch em."
Bạch Trạch. "..." Nhấc chân đạp một cái, có phải nhóc con này lại muốn đánh lộn không?
Thiệu Mặc Sâm xoa xoa đùi Bạch Trạch, sau đó hướng vào trong vạt áo sơ mi vuốt ve, Bạch Trạch nâng kính. "Còn mười phút nữa, nếu như anh....làm nhanh được như thế thì em không có ý kiến."
Thiệu Mặc Sâm. "..." nhịn không được cắn lỗ tai Bạch Trạch, mập mờ nói. "Anh được bao lâu không phải em là người rõ nhất sao? Về nhà rồi xử em."
Bạch Trạch nhướn mày, cũng dùng giọng nói mập mờ. "Đã lâu chưa kiểm tra, buổi tối có muốn thử không?"
Mắt Thiệu Mặc Sâm sắp đỏ lên rồi, ngoan ngoãn thu tay về. "Thầy, em xin phép mỗi ngày kiểm tra một ít, ba ngày kiểm tra một bài, mỗi tuần thi học kỳ một lần."
Bạch Trạch buồn cười nhìn anh. "Còn xem biểu hiện." Dứt lời thay một cái quần màu đen đơn giản, Thiệu Mặc Sâm ôm cậu một lúc lâu, không thể động tay động chân quả thật rất khổ.
Mở cửa ra đã thấy Lê Duyệt ăn mặc trang điểm lộng lẫy, khóe miệng Thiệu Mặc Sâm giật giật, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Lư Hiên, cuối cùng cũng không nói gì.
"Anh Thiệu..." Lê Duyệt có chút nhăn nhó.
"Anh nghĩ, anh muốn hỏi em có thể uống ly rượu do anh pha chế này không?" Thiệu Mặc Sâm 19 tuổi mím môi lo lắng nhìn Bạch Trạch.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, Tiểu Bạch Trạch hỏi. "Sao cậu lại pha rượu này?"
Thiệu Mặc Sâm cười. "Là công thức gia truyền, ông nội tớ dùng ly rượu này mới cưới được bà nội tớ, cha tớ cũng dùng một ly rượu này cưới mẹ tớ."
"Vậy cậu làm cho tớ nếm thử đi."
Thiệu Mặc Sâm gây khó dễ. "Cậu uống rồi thì phải làm vợ tớ."
Bạch Trạch trừng mắt. "Nhanh lên, nếu không sẽ bị phát hiện."
"Bạch Trạch."
"Sao?"
"Cái này gọi là Bạch Trạch....nhưng không phải rượu." Thiệu Mặc Sâm cười xấu xa. "Rượu của tớ không uống lung tung được."
Bạch Trạch tức giận uống một hơn cạn sạch. "Thiệu Mặc Sâm, không cho cậu chép bài tập của tớ nữa."
"Đừng giận đừng giận, cậu còn nhỏ nên không thể uống rượu."
"Thiệu Mặc Sâm, gọi anh đi, tớ lớn hơn cậu đấy."
"Gió lớn quá....không nghe thấy không nghe thấy."
***
"Uống rồi phải làm vợ anh." Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới đồng ngôn vô kỵ năm đó (đồng ngôn vô kỵ: Trẻ nhỏ không kiêng kị).
Bạch Trạch uống xong ngụm rượu cuối cùng. "Không phải sớm đã vậy rồi sao." Dưới ánh đèn, khuôn mặt cậu giống như thanh móc câu, câu luôn trái tim và tâm hồn của Thiệu Mặc Sâm.
Trên đầu lưỡi vẫn còn hương rượu cocktail, sao lại không liên quan cho được.
Provence, cậu chờ đợi tình yêu cậu rất mong này.
___
Provence: Provence.
Ý nghĩa hoa oải hương: Chờ đợi tình yêu