Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 15 : Cạo râu - Chứng đói da bạch trạch

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


Phía Bắc đêm lạnh mà lại yên tĩnh, Lê Duyệt nằm ở trên giường cảm thấy hơi khổ sở, thực ra cậu ta biết Phương Tịch dỗ mình thôi, coi như trước đây và làm như không biết nhưng bây giờ cũng hiểu rõ rồi.



Ánh mắt khi anh Thiệu nhìn Bạch Trạch khác với ánh mắt khi nhìn cậu ta.



Nghĩ lại cảnh tượng đó, Lê Duyệt không biết miêu tả như thế nào, trong đầu cậu ta có vô số từ ngữ hiện lên - ấm áp dịu dàng, trong mắt còn lộ ra tia sáng.



Tất cả cuối cùng đều hóa thành một từ - tươi sáng.



Lần đầu tiên Lê Duyệt nhận ra Thiệu Mặc Sâm là người hoạt bát đến vậy.



Biết khóc, biết cười, biết làm nũng nhưng chưa bao giờ thể hiện trước mặt mình.



Lê Duyệt biết mình thích Thiệu Mặc Sâm là vì anh dịu dàng lịch sự, thành thục, cậu ta nghĩ được một người đàn ông như vậy nhìn trúng là chuyện hạnh phúc nhất thế gian.



Thế nhưng sau khi suy nghĩ qua, Lê Duyệt rút ra được một kết luận, Thiệu Mặc Sâm trong mắt mình còn chưa phải là Thiệu Mặc Sâm thật, chỉ là một mặt nào đó của anh thôi.



Ngay cả làm bạn cậu ta cũng không xứng.



Lê Duyệt thở dài một hơi, mối tình thầm mến ấy cứ thế mà tiêu tan, cậu ta cũng muốn cảm nhận được hương vị của tình yêu, viết câu chuyện tình yêu ngọt ngào.



"Tùng tùng tùng."



Lê Duyệt ngoáy lỗ tai, lại nghe được tiếng vang "tùng tùng tùng".



Một người biên kịch có trí tưởng tượng phong phú bây giờ lại tự mình dọa mình, sợ tới nỗi nổi da gà, nuốt một ngụm nước bọt, Lê Duyệt run rẩy kéo rèm của sổ ra.



Ngay sau đó là một tiếng "Gào."



Cậu ta lấy lại bình tĩnh, tay kéo cửa sổ ra, Lê Duyệt ngồi ngơ ngác trên sàn nhà, một người đàn ông cả người đầy tuyết bò từ cửa sổ vào phòng cậu ta...



"Anh anh anh..." Lê Duyệt tức đến nỗi không nói thành lời.



Người đàn ông cởi áo khoác ra. "Lúc ăn tối tôi đã bảo cậu để cửa cho tôi, cậu lại đóng cửa, tôi chỉ có thể leo cửa sổ vào."



Lê Duyệt nghiêng đầu. "Không nghe thấy."



"Đồ con nít." Người đàn ông dùng khăn lông nóng lau mặt, lời ít ý nhiều. "Ngây thơ."



Lê Duyệt chôn mình trong chăn, hạ quyết tâm không để ý tới người đàn ông hoang dã này nữa.



Thiệu Mặc Sâm bị Lê Duyệt tâm tâm niệm niệm bây giờ đang đau đớn xen lẫn vui sướng.



"Ngoan, đừng nghịch. Mai em còn phải dậy sớm mà."




Bồi gật đầu. "Thế nên ngoại trừ đường này còn mấy đường có thể tới hồ nhạn khóc nữa." Anh ta dùng bút máy vẽ vòng quanh còn đường bộ.



"Ở đây có lối rẽ."



Bạch Trạch lắc đầu. "Không kịp nữa rồi, mọi người chia nhau ra tìm đi."



"Tôi cũng nghĩ vậy, mọi người chia nhau ra tìm đi, bản đồ cũng vẽ rất rõ."



Địa bồi chia tổ, cuối cùng nhìn Lê Duyệt. "Cậu đi cùng tôi."



"Tại sao?" Lê Duyệt mở to hai mắt.



"Vì tôi không nhớ mặt cô gái kia."



"Được rồi." Lê Duyệt cũng biết bây giờ không phải là lúc bốc đồng.



"Đạo diễn Bạch, chúng ta đi phía Tây." Ngô Càn nói với Bạch Trạch.



Mấy quay phim và nhân viên đạo cụ trong tổ đạo diễn cũng chia nhau ra tìm.



Bạch Trạch gật đầu.



"Chúng ta đi thôi."



***



"Hưm.." Thiệu Mặc Sâm đột nhiên tỉnh giấc, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, đầu nặng trịch, không thở được.



"Bạch..." Bạch Trạch không có trong phòng, Thiệu Mặc Sâm không gọi nữa, rửa mặt rồi bước nhanh ra khỏi phòng, không biết tại sao anh lại muốn gặp Bạch Trạch đến thế.



Dưới lầu cũng loạn lên. "Sao thế?" Mắt Thiệu Mặc Sâm giật liên hồi, cản Lê Duyệt lại.



Mặt Lê Duyệt trắng bệch như tờ giấy, lau mặt nói. "Đạo...đạo diễn Bạch."



Thiệu Mặc Sâm túm lấy cổ áo cậu ta. "Bạch Trạch sao?"



"Đạo diễn Bạch....đạo điễn Bạch mất tích." Lê Duyệt bị biểu cảm như muốn ăn thịt người của anh dọa sợ.



- -



(*) Chứng đói da: Người lâu ngày không được vuốt ve, kích thích da sẽ sinh ra cảm giác bất an, khó chịu trong người, mong muốn người khác chạm vào da mình.