Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 18 : Lòng người - đứng cầu nại hà chờ nhau 3 năm

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


"Ông ấy..."



Lê Duyệt nhìn bóng lưng già nua của chú Dung.



"Ông ấy là anh của Nhạn nhi." Địa bồi đột nhiên nói.



Lê Duyệt trố mắt nhìn. "Câu chuyện kia.."



"Cậu không muốn biết chân tướng đâu." Khuôn mặt địa bồi trở nên lạnh lùng. "Lê Duyệt..."



"Ừm?" Lê Duyệt phản xạ có điều kiện, đứng thẳng.



"Cậu không phải là con nít, tôi tin cậu không có ý xấu nhưng không phải không có ý xấu thì sẽ vô tội."



"Tôi không biết Ngô Càn lại biết..."



"Biết người mà không rõ lòng không phải là sai sao?" Địa bồi tàn nhẫn nói. "Có đôi khi tạo nên kết quả không thể nào vãn hồi cũng không phải là cố ý." Anh ta suy nghĩ một chút, lại nói. "Giống như kết cục của Nhạn nhi, thực ra khiến cô ấy chết nguyên nhân cũng không phải do cái chết của người yêu cô ấy."



"Tôi...không biết nên làm thế nào mới tốt." Lê Duyệt quay đầu đi, viền mắt đỏ ửng.



"Không được gây phiền phức cho người khác, thế giới này không có ai có nghĩa vụ phải quan tâm cậu." Địa bồi ở trong đoàn phim hơn một tuần, cũng hiểu được một số chuyện, mặc dù Lê Duyệt không được người ta yêu thích nhưng tính tình không xấu, thế nên anh ta đóng vai người ác cũng không sao. "Tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu như cậu cảm thấy áy náy thì nói mọi chuyện với cảnh sát đi."



"Lỡ như cảnh sát cho rằng tôi làm..." Môi dưới Lê Duyệt đã rớm máu.



"Cậu đừng để người ta xem cậu như đứa trẻ, cũng đừng biến mình thành một đứa trẻ, cậu là người trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, đúng không?"



"Bão tuyết sắp tới rồi, tôi tới nhà chú Dung nhìn một lát." Hôm nay tâm trạng chú Dung không tốt, anh ta vẫn hơi lo lắng.



"Anh...tên gì?"



Địa bồi ngạc nhiên quay đầu, anh ta còn nghĩ Lê Duyệt không muốn nói chuyện với mình nữa.




Ông ta tính sai quan hệ của Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch, tính sai sự cố chấp của anh. Tới nay ông ta cũng không biết một phần chứng cứ quan trọng là do Liễu Mạn Tinh cung cấp, sau khi Liễu Mạn Tinh cúp điện thoại của Thiệu Mặc Sâm, chạy tới đưa cho ông ta một cái áo khoác có gắn camera, hình ảnh không rõ ràng lắm nhưng lại trở thành thứ giết chết ông ta. Ông ta cũng không biết Lê Duyệt lại dũng cảm khai ra toàn bộ mọi chuyện...



Mọi chuyện rồi cũng có kết thúc, xử lý xong xuôi cũng đã hơn một tuần. Mấy ngày cuối cùng, bầu không khí trong đoàn phim như đông cứng lại, Bạch Trạch bị thương bị người nào đó cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi, Thiệu Mặc Sâm thay cậu làm đạo diễn mấy ngày, những người khác nhao nhao muốn gặp Bạch Trạch đều bị Thiệu Mặc Sâm ngăn bên ngoài.



"Đương nhiên là bạn tốt rồi, nếu không....cậu cảm thấy là gì?"



Đoạn đối thoại như vậy thường xảy ra trong đoàn phim, từ khi Thiệu Mặc Sâm cõng Bạch Trạch về, mọi người đều cảm thấy quan hệ của hai người là kiểu ngầm hiểu, ăn ý với nhau.



Rất nhiều năm sau, một nữ diễn viên tuyết 18 nào đó chuyên đi đóng vai phụ, bây giờ cũng đã bạo hồng rồi, cô nói như vậy. "Tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng sao? Đương nhiên là có..."



"Lấy chồng thì phải gả cho người như Thiệu ảnh đế...Đừng làm loạn, tôi có bảo muốn gả cho tiền bối đâu." Nữ diễn viên khoát khoát tay. "Không cần quá tuấn tú, phải biết yêu thương người ta như Thiệu ảnh đế, đương nhiên là không giống mấy bài báo đưa tin. Rất nhiều năm trước, trong một đêm tuyết, tôi đột nhiên hiểu ra, thứ tình cảm đó đời này tôi chỉ có thể gặp mà không thể cầu."



***



"Hắn cầm tấm ván gỗ che đi tất cả vết chân trên tuyết rồi để tấm ván gỗ trong rừng cây, hốt hoảng chạy về biệt thự, thở hổn hển. "Không thấy Dịch Phàm." Hắn chỉ vào hướng ngược lại, nhìn những người khác không chút nghi ngờ đi vào con đường hắn xếp sẵn, trong lòng cười nhạt. Lòng người ư? Là cái gì? Là thứ hắn nắm trong lòng bàn tay, đùa nghịch mà thôi. Hắn đi dọc theo con đường đối diện, dọn mọi thứ về đúng chỗ, lấy mấy cái máy cản tín hiệu ra, con sóc chuyền qua chuyền lại trên cành cây, đã không phải là con sóc buổi sáng, ăn thứ không nên ăn rồi, chắc bây giờ đã không còn ở thế giới này nữa, đã đi theo tên Dịch Phàm mà hắn khinh thường rồi..."



- Lòng người.



"Bây giờ cậu còn thích Thiệu Mặc Sâm không?"



"Đừng nhắc tới nữa." Lê Duyệt cười khổ, lúc thấy Thiệu Mặc Sâm đi tìm Bạch Trạch, Lê Duyệt cảm thấy phần tình cảm của cậu ta hình như chưa được xem là thích.



"Sao còn chưa đi?" Liễu Mạn Tinh đứng dậy kéo vali.



"Vai diễn của tôi cũng xong rồi, tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để viết tiểu thuyết." Lê Duyệt cũng đã nói xin lỗi với Bạch Trạch, thế nhưng nghĩ tới sự ngu ngốc mấ ngày trước, cuối cùng vẫn không dám nhìn mặt Bạch Trạch. "Tôi không về với mọi người đâu, lên đường bình an."



"Đạo diễn Bạch.." Lê Duyệt hít mũi một cái. "Tôi đã nói chuyện với anh rể rồi, không về đâu, xin lỗi, đã hại anh.." Lê Duyệt ôm Bạch Trạch một cái. "Còn có...Cảm ơn anh, chúc anh và anh Thiệu hạnh phúc đến già."



Bạch Trạch khẽ run, chợt cười. "Chúng tôi sẽ như vậy."