Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 22 : Thời gian trước đây

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


"Về rồi sao?" Mẹ Thiệu ngồi trên ghế salon, mí mắt hơi đưa lên.



"Mẹ." Giọng nói Bạch Trạch trở nên ngọt ngào. "Bọn con về rồi."



Thiệu Mực Sâm thấy bộ dạng của mẹ mình, bất đắc dĩ nhìn trời, trong lòng lặng lẽ đếm ngược.



Chừng năm phút sau, mẹ Thiệu nhìn thoáng qua. "Sao lại gầy đi như vậy?"



Bạch Trạch sờ mũi. "Không gầy không gầy, còn tăng lên 2 cân nữa đó."



Mẹ Thiệu hừ một tiếng, ánh mắt sắc như dao. "Sao lại mập như vậy?"



"Không mập không mập, sút mất 2 cân rồi." Thiệu Mặc Sâm cười giả lả.



"Đợi tới khi con mập thành quả bóng, Tiểu Bạch sẽ không cần con nữa." Mẹ Thiệu thổi thổi móng tay màu đỏ, nhìn rất giống mấy phu nhân thời Dân quốc.



"Cần cần cần ạ, mập một chút mới tốt." Bạch Trạch vội vã tỏ thái độ.



Thiệu Mặc Sâm vượt qua ải thứ nhất, vội vã chạy lại bóp vai rót nước. "Mẹ, nhìn mẹ càng ngày càng trẻ ra, dạo nay có chuyện vui sao?"



Ánh mắt mẹ Thiệu vẫn sắc như dao. "Tính con y hệt cha con, miệng không có câu nào thật. Tiểu Bạch, chúng ta đi vào nhà trong, nó không mua quần áo cho con, mẹ mua cho con."



Bạch Trạch cả người mặc đồ số lượng hạn chế mà Thiệu Mặc Sâm mua cho nhịn cười, đỡ mẹ Thiệu đi vào trong phòng.



Thiệu Mặc Sâm đứng phía sau vẫy vẫy tay, anh tính toán một chút, chắc chắn bản thân mình bị bố vạ lây rồi.



***



"Bố, bố chọc mẹ gì thế?"



Khuôn mặt giống Thiệu Mặc Sâm đến 8 phần lập tức trở nên đau khổ. "Mẹ con tới thời kỳ mãn kinh rồi."



"À..." Thiệu Mặc Sâm kéo dài âm thanh. "Sao bố không nói trước mặt mẹ?"



"Suỵt." Bố Thiệu trừng mắt, thế nhưng đôi mắt dâm tà ấy chẳng có lực uy hiếp, ngược lại còn thấy được mấy phần chột dạ.



Thiệu Mặc Sâm đỡ trán, nghe được lời nói của bố mình, ngáp một cái, nhìn bố mình viết điều thứ 18, nói. "Trong canh cá bỏ dấm chua."



Bố Thiệu viết tiếp điều thứ 19. "Bố đi trên đường, nhìn phụ nữ thêm mấy giây. Mẹ con...."



Thiệu Mặc Sâm cười khan hai tiếng, run rẩy lật mấy tờ giấy ghi tội trạng rồi cho một kết luận. "Bố, không ai cứu được bố nữa."


"Tôi tìm Thang tiên sinh."



"Ngài biết ông tôi?"



Chàng trai vội vàng dẫn bọn họ tới phòng ông nội mình, đau khổ nói. "Cơ thể ông tôi càng ngày càng yếu, ông quá nhớ nhung bà nội, bà đi rồi ông cũng chỉ chịu làm nhẫn." Chàng trai nhìn bọn họ. "Hai người sẽ không tới nhờ ông tôi..."



Người đàn ông có đôi mắt phượng nhẹ giọng nói. "Người bạn nhỏ, yên tâm đi."



Chàng trai ngẩn ngơ rồi đưa hai người vào.



Cậu ta chỉ biết ông nội mình bị vị ảnh đế kia chọc cho vui vẻ, tâm trạng cũng thoải mái không ít.



Sau đó ông nội nói với cậu ta. "Sau khi bà nội con đi ông chỉ làm nhẫn là do ông thiếu bà con một đôi nhẫn. Nhưng nhiều năm như vậy, có người còn nhớ rõ lời hẹn, cầm nhẫn tới tìm ông, thực sự không có mấy người." Những đôi yêu nhau ấy chưa chắc đã chia tay, có thể họ đã quên đi tấm chân tình của mình, lo toan cuộc sống cũng khiến họ quên đi người mình đặt trong lòng.



Nhẫn của thợ thủ công không trùng kiểu dáng với nhau, đến khi người ta không xem đối phương thành độc nhất vô nhị nữa, cái lời hứa kia chẳng qua chỉ biến thành nụ cười bùi ngùi mà thôi....



"Ông đưa cho hai người họ là..."



"Trước đây, đứa nhỏ kia nhờ ông làm giúp cậu ta một đôi nhẫn, nếu cậu ta đã nhớ tới lời hứa mà tới đây, đương nhiên ông cũng phải làm tròn lời hứa của mình.



Chàng trai đột nhiên nghĩ tới mấy năm trước, ông nội mình kiên trì làm món đồ kia.



Cậu ta nhớ kỹ là một....thần thú Bạch Trạch (*)



Thợ thủ công già vui vẻ cười, mặc dù ông không còn tinh mắt như trước nữa, nhưng cũng sẽ không nhận lầm người. Ông còn nhớ rõ, ảnh đế hôm nay là chàng trai khi xưa nhờ mình làm nhẫn, còn lải nhải nói....



"Không thay đổi không thay đổi, hai chúng tôi ghép lại là mười phân vẹn mười rồi."



"Da mặt em ấy mỏng, sợ là không chịu mang, ngài làm rộng hơn một chút để em ấy đeo lên cổ."



"Khắc chữ sao? Để tôi suy nghĩ một chút..."



"Không khắc! Không tại sao cả, đây vốn là độc nhất vô nhị rồi."



"Cảm ơn ngài, đến khi đó tôi mời ngài uống rượu."



...



Đêm hôm đó thợ thủ công già mơ một giấc mơ, ông mơ thấy khi mình còn trẻ, mơ thấy vợ mình cười nói với mình....



(*) Thần Thú Bạch Trạch: Đây là loài thần thú sinh sống tại núi Côn Lôn, toàn thân phủ lông trắng như tuyết, biết nói tiếng người, lại am hiểu kiến thức vạn vật, rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người thường. Tương truyền Bạch Trạch chỉ xuất hiện khi thế gian có người tài lược đủ sức bình định thiên hạ. Truyện kể rằng Hoàng Đế ( Hiên Viên) sau khi đánh bại Xi Vưu, nhất thống thiên hạ, đi tuần qua Đông Hải gặp được Bạch Trạch. Nó truyền lại cho ông kiến thức về các loài kỳ vật dị thú trong thiên hạ và cách chống lại chúng, tất cả được ghi lại trong một cuốn gọi là Bạch Trạch đồ.