Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất
Chương 3 : Chụp được thì nhận thôi - May mắn gặp được anh
Ngày đăng: 10:40 18/04/20
Tuy nói nửa tháng sau mới khai máy nhưng Bạch Trạch chẳng được rảnh rỗi ngày nào, Thiệu Mặc Sâm giống như oán hận tới nỗi muốn nhốt cậu trong nhà.
"Cậu muốn đích thân thiết kế phòng làm việc?" Mạc Húc ghét bỏ hỏi.
Thiệu Mặc Sâm gật đầu. "Tự thiết kế mới hợp ý mình."
Mạch Húc không nhịn được lắc đầu. "Rảnh rỗi như vậy sao? Đi quay mấy chương trình thực tế đi."
"Chương trình thực tế?" Thiệu Mặc Sâm nhíu mày, có hơi ghét bỏ. "Tôi cũng chẳng phải tiểu thịt tươi."
"Bây giờ chương trình thực tế đang hot, cậu lại muốn lập phòng làm việc riêng thì phải tuyên truyền." Mạc Húc khuyên. "Ngoại trừ phim truyền hình, chương trình thực tế là thứ hút fan nhất."
Nếu còn như lúc trước, Mạc Húc có thể dùng quyền của mình ép Thiệu Mặc Sâm một chút, nhưng bây giờ Thiệu Mặc Sâm ngoại trừ là nghệ sĩ hắn dẫn dắt lại còn là ông chủ của hắn, Mạc Húc thông minh chứ đâu có ngu.
"Cậu muốn đào tạo nghệ sĩ, có thể chọn mấy người trong chương trình thực tế cũng được."
Thiệu Mặc Sâm từ chối cho ý kiến. "Anh gửi mail cho tôi đi, tôi sẽ xem."
"Được, tôi có 3 ngăn hồ sơ của chương trình thực tế, cậu có thể thoái mái chọn."
Điện thoại di động của Thiệu Mặc Sâm vang lên tiếng "Meo meo". Đây là tiếng chuông đặc biệt, trong một lần Bạch Trạch say rượu, Thiệu Mặc Sâm đã dỗ cậu kêu.
Mạc Húc nổi da gà.
- Em xong việc rồi, đi ăn cơm không?
Thiệu Mặc Sâm đứng dậy. "Tôi đi trước, cậu dọn dẹp mấy chuyện kia đi."
Mạc Húc phất tay đuổi anh đi. "Biết rồi, bây giờ cậu là cổ đông rồi, tôi nào dám trái lệnh."
Thiệu Mặc Sâm gật đầu, cầm ví tung tăng đi đón người.
- -
"Không sợ bị chụp sao?" Bạch Trạch trêu chọc nói.
"Anh đang đợi ngày nào đó chúng ta lên báo không phải vì quan hệ bất hòa." Thiệu Mặc Sâm chọn thêm một cái bánh puding mà Bạch Trạch thích ăn.
Bạch Trạch cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng hai người đã đồng ý giấu không nói, Bạch Trạch thấy mình là đạo diễn, không sao cả, danh tiếng không cần lớn như diễn viên. Mấy năm trước Thiệu Mặc Sâm cũng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bây giờ mới dám tùy tiện làm bậy một chút.
Thiệu Mặc Sâm xoa xoa tay cậu. "Chụp được thì thừa nhận."
"..Ừm." Bạch Trạch cúi đầu ăn thức ăn, bên môi hiện lên nụ cười.
Lê Duyệt nhanh chóng kéo cô lại, Thiệu Mặc Sâm gật đầu. "Tôi đi trước."
Trợ lý si mê nhìn. "Duyệt Duyệt, anh ấy đẹp trai thật."
"Phải phải phải, người ta đi rồi."
"Cậu không động lòng sao?" Tiểu Tịch nhiều chuyện, chỉ vào bóng lưng Thiệu Mặc Sâm. "Thiệu ảnh đế đó, cả người tỏa ra hoocmon của đàn ông thành thục."
Lê Duyệt nhíu mày một cái. "Động lòng cái gì?"
Tiểu Tịch nháy mắt. "Không phải cậu thích đàn ông sao?"
Lê Duyệt nghẹn họng, không được tự nhiên, đỏ mặt nói. "Đừng nói bậy."
***
Thiệu Mặc Sâm đi tới phòng hóa trang, thấy Bạch Trạch đang nhìn điện thoại chằm chằm.
"Sao thế?"
"Liễu Mạn Tinh không nghe điện thoại."
Thiệu Mặc Sâm nhíu mày, giọng nói nhỏ đi. "Anh nghe nói ông chủ Ngân Tụy vào ICU rồi, vị thái tử gia của Ngân Tụy kia đang muốn giành giật với mấy chú bác."
Bạch Trạch buồn cười. Bình thường cậu không quan tâm mấy chuyện như vậy, không như Thiệu Mặc Sâm, từ nhỏ đã nghe đầy tai, thấy đầy mắt, hơn nữa anh cũng quen người phát ngôn của Ngân Tụy, ít nhiều cũng biết gì đó.
Thiệu Mặc Sâm suy nghĩ, hình như đây mới là nguyên nhân Liễu Mạn Tinh bị tuôn ra scandal.
Bạch Trạch nhức đầu, xoa xoa thái dương.
"Suy nghĩ gì thế?" Thiệu Mặc Sâm giúp cậu dọn đồ.
Bạch Trạch chờ anh đứng thẳng, đột nhiên cong mắt lên.
Thiệu Mặc Sâm sững sờ, Bạch Trạch rất ít cười vui vẻ ở bên ngoài, anh xoa xoa gò má cậu. "Cười gì đấy?"
"May mắn là em gặp được anh."
Thiệu Mặc Sâm mỉm cười. May mắn là hai người không bỏ lỡ nhau.
Nhắc tới Liễu Mạn Tinh, ngoại trừ là bạn học cũ ra, còn có chút chuyện cũ đã đóng bụi.