Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất
Chương 31 : Miếng dán sưởi ấm - Sưởi ấm cho anh còn chưa đủ
Ngày đăng: 10:40 18/04/20
Thiệu Mặc Sâm vừa chờ đám người còn lại vừa nói liên hồi.
Bạch Trạch giữ lời bắt đầu đi nấu cơm tối, dưới sự hướng dẫn của Thiệu Mặc Sâm, hai người nhanh chóng chọn xong phòng.
Hai người không chọn phòng sang trọng nhất, lúc MC hỏi anh, Thiệu Mặc Sâm nói. "Những phòng khác đều là phòng hai người, chỉ có căn phòng kia có thể ở được 3 người, nhường cho 3 cô gái vậy."
Bạch Trạch thầm nghĩ, cũng không biết câu nói này sau khi phát sóng sẽ lấy đi bao nhiêu trái tim em gái, chỉ là suy nghĩ thật sự của Thiệu Mặc Sâm không phải như vậy. "Hôm nay chúng tôi ở nhà tre, cách bọn họ khá xa. Sau khi tắt camera đi..." Chưa nói xong đã bị bạo lực gia đình.
Bạch Trạch thu tay lại, cảm thấy cho anh ăn no anh lại hay suy nghĩ lung tung, nếu như ăn ít đi một chút...
"Mọi người chậm thế." Thiệu Mặc Sâm nhíu mày nhìn Liễu Mạn Tinh.
"Hai người nhanh vậy sao?" Tang Kỳ đi cùng Liễu Mạn Tinh, đội bọn họ gặp nhau giữa đường, lại cùng chung một nhiệm vụ.
"Mượn não của Sherlock Homles."
"Không phải Conan sao?" Liễu Mạn Tinh âm thầm thêm một câu. "Đi đâu cũng thấy chết chóc."
Khóe miệng Thiệu Mặc Sâm nhếch lên. "Theo cốt truyện, người phụ nữ độc thân xa lạ nói chuyện cùng Conan..."
Liễu Mạn Tinh che lỗ tai, tôi không nghe tôi không nghe.
"Thầy, anh thật là giỏi." Dương Húc Húc dựa vào Khuất Lan Thương mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, vì sự ngưỡng mộ của Dương Húc Húc với Khuất Lan Thương nên hai người dần kéo gần khoảng cách tuổi tác.
Khuất Lan Thương thản nhiên nói. "Là do em đần."
Dương Húc Húc. "..." Thầy, cái vẻ tao nhã của thầy đâu rồi?
"Đạo diễn Bạch nấu cơm sao?" Hứa Thành Dục tới gần.
Bạch Trạch gật đầu. "Ừm, cơm phải tự nấu, nghe đâu còn được cho điểm và quyết định hành trình sáng mai."
"Có thể cho tôi một con cá được không?" Hứa Thành Dục nhìn hai con cá trong thùng nước.
"Đợt lát nữa làm canh cá, mọi người cùng nhau ăn." Bạch Trạch thấy hơi khó chịu.
Hứa Thành Dục đứng đó, cảm thấy có hơi xấu hổ. "Vậy tôi đi chọn phòng trước."
Bạch Trạch không thể làm gì khác hơn là làm như không biết gì, tuy cậu và Hứa Thành Dục không quen nhưng cũng không thể làm xấu mặt người ta được, mấu chốt là hai con cá này không phải tổ tiết mục đưa, mà là Thiệu Mặc Sâm thấy nguyên liệu nấu ăn quá ít, sợ không đủ dinh dưỡng nên chạy tới bờ sông bắt, quần đang còn phơi trong phòng.
Thiệu Mặc Sâm sờ cằm một cái, sao anh lại có cảm giác khó chịu, lỡ như ai đó thấy cậu như vậy, sau này cứ ước ao gả cho Bạch Trạch thì phải làm sao.
"Chúng ta nói chuyện đi." Thiệu Mặc Sâm xụ mặt kéo Bạch Trạch đi.
Bạch Trạch mờ mịt, vẫy tay với Trình Thành. "Chờ một lát rồi đổ măng vào, sau đó thêm chút nước rồi thêm bột vào."
Trì Thành mờ mịt hỏi Tang Kỳ. "Thêm bột vào là sao?"
Tang Kỳ. "..." cô có cảm giác quay xong chương trình cũng không có một bữa no.
***
"Sao thế?"
Thiệu Mặc Sâm mở nồi ra. "Sao lại nấu canh cá?"
"Vì sẵn lửa."
"Sao lại đậy lại?"
Bạch Trạch làm vẻ mặt hung dữ. "Đậy kín thì sẽ giữ được độ ấm, không bị bốc hơi lên."
"Vậy nếu ở đây có 100 con cá em có nấu không?"
Bạch Trạch lắc đầu.
"Ừm." Thiệu Mặc Sâm gật đầu. "Cho nên em chỉ có thể làm miếng dán sưởi ấm cho anh thôi, để mình anh ấm áp là được rồi."
Bạch Trạch. "..."
Bạch Trạch cười đau cả bụng. "Thiệu Mặc Sâm, anh ngây thơ quá rồi."
Thiệu Mặc Sâm hừ hai tiếng. "Anh phòng ngừa thôi." Sau khi chương trình phát sóng không biết sẽ có bao nhiêu người đòi sinh con cho đạo diễn Bạch đâu.
"Anh là quỷ hẹp hòi."
Lúc máy quay rời khỏi hai người, Bạch Trạch đột nhiên ghé vào lỗ tai anh, nói. "Sưởi ấm cho anh còn chưa đủ, lấy đâu sưởi ấm cho người ta nữa."