Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất
Chương 39 : Thử
Ngày đăng: 10:40 18/04/20
Bạch Trạch không nói, giơ thẻ lên.
Thiệu Mặc Sâm nhịn cười, đọc. "Người mở thẻ phải cõng người hợp tác đến khi tìm được tấm thẻ thứ hai."
Thiệu Mặc Sâm chớp mắt. "Đạo diễn Bạch, cả thân thể và tính mang của tôi đều giao cho cậu rồi."
Ánh mắt Bạch Trạch sáng lên, nhìn thẻ nhiệm vụ, cảm thấy không tin tổ đạo diễn được nữa, từ áo cưới tới chuyện cõng người hợp tác, tổ tiết mục thích ghép CP đến thế sao?
Bây giờ Thiệu Mặc Sâm nói vậy, Bạch Trạch đột nhiên thấy vui vẻ, nóng lòng muốn thử. "Yên tâm yên tâm, giao cho tôi."
Thiệu Mặc Sâm. "..." Sao Bạch Trạch lại hăng hái như thế? Sao anh cảm thấy địa vị của mình đang lung lay.
"Ôm chặt nào."
Thiệu Mặc Sâm bật cười, trèo lên lưng cậu, bây giờ anh thực sự bị cậu cõng rồi.
Bạch Trạch đứng lên, tay còn vỗ mông anh. "Anh đàng hoàng chút, đừng lộn xộn."
Thiệu Mặc Sâm. ".." Là ai lộn xộn? Là ai mới giở thói lưu manh.
Năm phút đầu tiên, Bạch Trạch còn trò chuyện vui vẻ với ai đó, năm phút sau, hô hấp Bạch Trạch bắt đầu dồn dập, năm phút đồng hồ nữa trôi qua, Thiệu Mặc Sâm đau lòng, bảo cậu thả anh xuống.
"Em không sao mà." Bạch Trạch nghiêng đầu cười, mồ hôi nhễ nhại.
"Thiệu Mặc Sâm."
"Ơi?"
"Anh còn nhớ khi đang học đại học, lúc đó quay cảnh ngoài trời, chân em đau, anh cõng em xuống núi."
"Thực ra khi đó anh rất vui." Thiệu Mặc Sâm hạ giọng.
"Lúc đó tim em đập rất nhanh, cũng sợ anh thấy khó chịu." Bạch Trạch xúc động nói.
"Anh cũng giống em." Thiệu Mặc Sâm nháy mắt, hai người bên nhau, ai cũng bối rối, không ai nhận ra đối phương cũng vậy. "Bây giờ tim còn đập nhanh không?"
"Không, bây giờ em rất yên tâm."
"Bảo bối, lỗ tai em đỏ hết lên rồi kìa." Thiệu Mặc Sâm khẽ thổi tai cậu.
Bạch Trạch. "...cộm quá."
Thiệu Mặc Sâm. "..." Phản ứng bình thường, không phải lỗi của anh.
Không cộm lên mới có chuyện để nói.
Bạch Trạch cõng bảo bối nhà mình trên lưng, tìm được tấm thẻ thứ hai. Bạch Trạch ngồi xuống tảng đá, uể oải nói. "Thiệu Mặc Sâm, về nhà phải giảm béo cho anh."
Thiệu Mặc Sâm tủi thân, lại cạnh cậu nhẹ giọng nói. "Rõ ràng em muốn anh "mạnh mẽ" mà."
Bạch Trạch chậm rãi cắn bánh quy. Ai ghen ai ghen? Không phải cậu.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạc.
Thiệu Mặc Sâm cắn một đầu khác của bánh quy vị matcha, từng chút từng chút tới gần lỗ tai đỏ ửng của bảo bối nhà mình.
Bạch Trạch nhìn khuôn mặt quen thuộc phóng đại trước mắt, nghe được nhịp tim của mình, hình như còn nghe được cả tiếng tim đập của Thiệu Mặc Sâm. "Thịch, thịch, thịch." Một tiếng lại một tiếng.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hô hấp quấn quýt lấy nhau.
Dương Húc Húc dùng tay phải che miệng, tay trái níu lấy vạt áo Khuất Lan Thương.
Khuất Lan Thương cúi đầu nhìn thoáng qua, bàn tay muốn xoa đầu cô nàng, do dự một lúc lâu vẫn buông xuống.
Liễu Mạn Tinh đột nhiên nhớ người đàn ông nhà mình, bất kể người ta thêu dệt quan hệ hai người thế nào, nhưng cũng chỉ có người trong cuộc mới biết nếm ngọt ngào, người ngoài làm sao hiểu?
"Thật sự muốn yêu đương." Tang Kỳ ôm ngực, thì thào nói.
Thiệu Mặc Sâm đột nhiên tự tay kéo vai Bạch Trạch gần lại, mọi người hoảng sợ nhìn, anh đã cắn đứt bánh quy rồi.
Bạch Trạch cũng cắn đứt đầu kia, Thiệu Mặc Sâm cầm mảnh vụn bánh quy, liếm khóe miệng một cái, cong môi. "Bảo bối, là vị matcha."
Tai Bạch Trạch ửng hồng, giống như quả anh đào, mới vừa rồi...anh còn hôn cậu. Ngón tay sờ lên cánh môi mềm, khuôn mặt ngây ngô giống như đứa trẻ mới hôn lần đầu.
"01 cm." Đạo diễn không cam lòng, anh ta muốn xào Cp, xào Cp, cuối cùng người đảm nhận chuyện ngược cẩu lại là cặp đôi đạo diễn không thể nào ngờ tới.
"Cái này biến thành mảnh bánh quy rồi." Mọi người lấy lại tinh thần, chạy tới xem.
Hứa Thành Dục nhìn Thiệu Mặc Sâm, như đang suy nghĩ gì đó, lần nữa lại khẳng định cho dù Thiệu Mặc Sâm đã kết hôn nhưng cũng không yêu vợ như anh nói. Trong lòng anh ta lại dâng lên cảnh giác, nhìn về phía một người đàn ông khác, ngày xưa còn ngứa mắt nhau, bây giờ lại tạo ra nụ hôn tình yêu lãng mạn, vậy thì anh ta có gì mà không làm được?
"Có cậu phải từng chơi rồi không?" Liễu Mạn Tinh nhiều chuyện hỏi Thiệu Mặc Sâm.
Thiệu Mặc Sâm nhướng mày. "Tôi là người chuyên nghiệp, sao phải chơi thử."
Liễu Mạn Tinh. "..." Trước đây mấy tờ báo còn bảo ảnh đế diễn không chuyên nghiệp, mỗi lần diễn cảnh hôn đều phải nhờ thế thân.
Bạch Trạch từ chối nhận bình nước mà trợ lý tổ tiết mục đưa cho, chẹp chẹp miệng, là vị matcha đó, hình như cậu muốn ăn đồ ngọt rồi.
***
"Sao anh đánh đầu em?"
Khuất Lan Thương đút tay vào túi, giễu cợt. "Thầy phê chuẩn rồi, em có thể yêu đương."
Ánh mắt Dương Húc Húc sáng lên, khuôn mặt ửng đỏ. "Thầy giới thiệu cho em sao?"
Nụ cười Khuất Lan Thương hơi nhạt đi. "25 tuổi, 1m8, gia thế hiển hách, gương mặt đẹp trai, là diễn viên." Vừa nói chuyện vừa thấy Dương Húc Húc cúi đầu càng ngày càng thấp, tóc ngắn che đi biểu cảm trên mặt, giọng nói mất mát. "À".