Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất
Chương 43 : Love me little, love me long
Ngày đăng: 10:40 18/04/20
Love me little, love me long:
Càng thắm thì càng chóng phai, thoang thoảng hoa nhài càng đượm thơm lâu.
"Hôm nay chụp ảnh sao?" Bạch Trạch chỉ cho rằng chụp ảnh tuyên truyền thôi, không nghĩ tới lại còn có một CP nữa cũng tới đây.
"Tôi cảm thấy không sao cả, càng gặp nhiều thì càng quen." Đạo diễn vỗ vai cậu, cười híp mắt nói.
Bạch Trạch thấy cũng không sao cả, có lẽ là nhân dịp trên mạng đang hot nên đạo diễn muốn rèn sắt khi còn nóng thôi.
Tới khi Bạch Trạch đổi quần áo xong, nhiếp ảnh gia bắt đầu điều chỉnh tư thế cho cậu, cậu bắt đầu cảm động vì hôm qua Thiệu Mặc Sâm còn nhẹ tay với mình.
"Đừng lo lắng." Thiệu Mặc Sâm nhẹ giọng nói với cậu, Bạch Trạch gật đầu.
Sau khi chụp xong mấy bức ảnh, ánh mắt nhiếp ảnh gia giống như phát hiện ra một sinh vật quý, hai mắt sáng lên yêu cầu Bạch Trạch nắm tay đặt trên lưng Thiệu Mặc Sâm, Thiệu Mặc Sâm nhíu mày một cái, giơ tay lên bảo dừng việc chụp ảnh, nói chuyện với vị nhiếp ảnh gia kia.
"Thiệu, tôi không hiểu, hai người đẹp như vậy mà." Người nhiếp ảnh gia tóc vàng khoa chân múa tay, giọng nói vui sướng vang khắp Studio.
Dương Húc Húc ở bên trong tò mò ngó đầu ra nhìn đã bị Khuất Lan Thương kéo về.
Thiệu Mặc Sâm nhìn ánh mắt tò mò của nhân viên công tác, nhún vai dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia là người Pháp, mừng rỡ đổi ngôn ngữ. "Thiệu, tôi không nghĩ tới chuyện cậu lại biết tiếng Pháp, nhưng tôi cũng không hiểu lý do tại sao lại làm vậy?"
"Tôi hi vọng có thể chụp ra một bộ ảnh có cảm giác...như anh em thân thiết ấy.."
Lời còn chưa dứt nhiếp ảnh gia đã chen vào. "Anh em? Hai người là anh em? Sao có thể?"
Thiệu Mặc Sâm. "..." Người này không phải nghe không hiểu tiếng Trung mà là loại mù tiếng Trung mới phải.
Bạch Trạch. "..."
Bạch Trạch tiến lên mấy bước. "Chào cậu."
"Chào cậu, hai người thật sự rất xứng đôi, sao lại không để tôi chụp?"
"Cảm ơn, tôi rất vui, nhưng tôi càng hy vọng cậu có thể chụp cho chúng tôi...ừm...kiểu như cảm giác tề thủy trường lưu ấy. (*)"
(*) Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
"Tề thủy trường lưu?" Nhiếp ảnh gia chớp mắt, không rõ lắm.
"Càng thắm thì càng chóng phai, thoang thoảng hương nhai càng đượm thơm lâu." Thiệu Mặc Sâm xoay nhẫn trong ngón tay.
"À." Đây là một câu ngạn ngữ Anh, nhiếp ảnh gia hiểu ra, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên nói. "Tôi hiểu rồi, bắt đầu thôi."
Tóc vàng ôm hai người họ. "Tôi và bạn trai cuối năm nay sẽ tổ chức lễ đính hôn, nếu như hai người ở Pháp thì mời hai người tới dự."
Thiệu Mặc Sâm hơi giật mình, sau đó nghĩ lại đã hiểu. "Được, chúc hai người hạnh phúc."
"Cũng giống hai người thôi." Tóc vàng chớp mắt. "Tôi sẽ giữ bí mật."
Bạch Trạch bật cười, cậu không ngốc đâu. "Nếu rảnh thì tôi sẽ đi, chúc hai người hạnh phúc."
Đạo diễn sờ cằm, có phải nên đi học thêm tiếng nước ngoài không? Cảm giác thật vĩ đại..
***
"Em từ chối."
"Em không muốn làm học sinh của thầy."
Dương Húc Húc phồng má, khi cô nàng biết mình phải mặc đồng phục học sinh cả người ỉu xìu, lặp lại. "Em không muốn làm học sinh của thầy."
"Nhưng em là học sinh của tôi mà." Khuất Lan Thương dịu dàng nói. "Chưa bước ra khỏi cánh cổng trường này em vẫn là học sinh của tôi, bước ra rồi cũng vẫn là học sinh của tôi."
Dương Húc Húc mở to hai mắt nhìn, uất ức chưa kịp chảy nước mắt đã bị hành động của Khuất Lan Thương đánh tan, Khuất Lan Thương đứng thẳng lưng, sau đó cúi đầu xuống, tay trái để đằng sau, tay phải giơ lên. "Truyền thống của học viện, lúc tốt nghiệp sẽ để một giáo viên và học sinh nhảy mở màn đấy, Húc Húc?"
"Ôi, vậy chờ em đi đổi đồng phục đã." Dương Húc Húc lau nước mắt, chưa đi được vài bược đã quay đầu nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Khuất Lan Thương. "Không cho phép thầy nói lời không giữ lời."
Khuất Lan Thương không còn cách nào khác.
Ngoại trừ đây là truyền thống của học viện ra, học viện còn một truyền thuyết, cặp thầy trò múa mở màn này sau khi tốt nghiệp sẽ kết thành vợ chồng.
"Thầy Khuất, thầy...có tin truyền thuyết của học viện không?" Dương Húc Húc giấu đầu hở đuôi, bổ sung. "Giống như trong học viện vũ đạo, đi giày đỏ để múa sẽ múa mãi không dừng." Nói xong, Dương Húc Húc bỗng nhiên muốn đập mình một cái, trời má, vào lúc này rồi còn nói những chuyện đâu đâu.
Ánh mắt dịu dàng của Khuất Lan Thương rơi xuống đỉnh đầu cô, cùng cô xoay tròn trên sân khấu. "Ừ, tôi tin."
Đồ ngốc này, thực ra ban đầu truyền thuyết này có là do một vị thầy giáo vì bảo vệ học sinh kiêm người yêu của thầy ấy nên mới nói mà
Không phải vì truyền thuyết mà ở bên người yêu, mà là tạo ra truyền thuyết để bảo vệ người yêu.
"Em không muốn làm học sinh cả đời của thầy." Khiêu vũ xong, Dương Húc Húc nhớ tới lời Khuất Lan Thương nói với mình.
"Không được."
"Em không muốn bị thầy quản cả đời."
"Không được, một ngày làm thầy cả đời làm thầy." Ngốc hơn chút nữa thì anh dạy cả đời là được mà.