Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 8 : Chuyện cũ - Dành cho em tất cả dịu dàng

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


"Kính cong..."



Thiệu Mặc Sâm đứng dậy nhìn mắt mèo, chân mày giật giật, mở cửa rồi khoanh tay đứng đó. "Cô tới đây làm gì?"



Liễu Mạn Tinh xoa xoa tóc, giả vờ kinh ngạc, nói. "Tôi tới tìm đạo diễn Bạch, sao cậu lại ở đây?"



Thiệu Mặc Sâm liếc nhìn cô. "Phòng của đạo diễn Bạch ở bên cạnh, cô đi nhầm rồi." Dứt lời đóng cửa lại.



Liễu Mạn Tinh chen người vào, Thiệu Mặc Sâm ngừng tay lại, châm chọc nói. "Cô còn sợ phóng viên viết không hết chuyện?"



"Có ảnh đế chống lưng, tôi sợ gì?"



"Liễu Mạn Tinh, có việc gì thì mai nói." Giọng Thiệu Mặc Sâm không vui.



"Hôm nay tôi không cố ý." Liễu Mạn Tinh vòng vo. "Tôi tới nói xin lỗi với đạo diễn Bạch."



"Vậy cô tìm tôi làm gì?"



Liễu Mạn Tinh nhận ra giọng nói của anh dịu đi không ít, trừng mắt nhìn. "Tìm cậu với tìm đạo diễn Bạch không giống nhau à?"



Thiệu Mặc Sâm giễu cợt. "Này, biết nhìn mặt nói chuyện rồi đấy, sao còn không đi tìm Ngân Minh Nhiễm đi."



Liễu Mạn Tinh vẫn cười, giọng nói hơi xót xa. "Anh ấy là kim chủ, tôi là tình nhân, loại quan hệ này thì làm được gì?"



"Lời đấy dùng để gạt tôi hay là tự gạt cô?" Thiệu Mặc Sâm lui ra mấy bước để Liễu Mạn Tinh đi vào.



"Là tôi tự gạt tôi." Liễu Mạn Tinh nắm quần áo, tự lẩm bẩm "Nhưng sao Thiệu Mặc Sâm cậu vẫn ngây thơ như thế? Tôi nhớ lúc mới quen ghê, nam thần dịu dàng ấm áp, người gặp người thương."



"À." Thiệu Mặc Sâm ném cho cô một chai nước suối, chẳng có chút khách sáo nào.



Liễu Mạn Tinh nghe được tiếng nước trong phòng tắm, đáy mắt hiện lên mấy phần nhớ nhung. "Thực ra như bây giờ cũng tốt. Thiệu Mặc Sâm, tôi đột nhiên nghĩ tới một câu nói rất hợp với cậu."



"Khi còn trẻ, cậu trao tất cả dịu dàng cho người khác, bao nhiêu ấu trĩ đều gửi cho cậu ấy. Sau khi trưởng thành, cậu lại bướng bỉnh, kiêu ngạo với người khác, dành lại cho cậu ấy tất cả dịu dàng."



"Liễu Mạn Tinh, sao tôi không biết cô có tố chất làm biên kịch như thế?"



"Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống."



Vừa nói xong, đạo diễn Bạch Trạch luôn sống có quy củ đã đi ra khỏi phòng tắm, đang dùng khăn lông lau tóc.



Cậu nghe được giọng nói của Liễu Mạn Tinh, bây giờ trên người đang mặc quần áo thẳng thớm.



"Này." Liễu Mạn Tinh cười, bắt đầu bắt chuyện.



"Một khi cô ra khỏi cửa, chắc chắn sẽ có người chụp ảnh, Ngô Càn vẫn đang chờ cơ hội này." Bạch Trạch lạnh lùng nói.



Liễu Môn Tinh xoa mặt, thở dài. "Vậy tôi nói sự thật được không?"



"Tôi cũng có cách của tôi, Ngô Càn dùng tiền mời một trên trai bao đang trong phòng tôi, bây giờ tôi về mới dính bẫy."



Bạch Trạch gật đầu, xem như là chấp nhận lời giải thích này.



Thiệu Mặc Sâm chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên.



Liễu Mạn Tinh cười, chống cằm nhìn, quả nhiên tất cả dịu dàng đều dành cho một người.




"Bây giờ..." Thiệu Mặc Sâm thần bí nói. "Đoán xem?"



"Anh...Anh Thiệu, anh không nên làm vậy." Kể chuyện lại không nói kết cục là giết người không dao.



Bạch Trạch lật kịch bản. "Anh ấy không phải kẻ nhát gan, anh ấy là người dũng cảm nhất tôi từng gặp."



Liễu Mạn Tinh trợn trừng mắt, cô chỉ muốn chọc tức Thiệu Mặc Sâm, sao bây giờ lại như vậy?. "Hai người nói..." Cô cân nhắc một chút chuyện dùng từ của mình. Cô vẫn cảm thấy hai người này khi đó có gì đó mờ ám, nhưng không thể tin được thì ra bọn họ lại bên nhau từ khi ấy đến bây giờ.



"Không phải chúng ta đang nói chuyện kịch bản sao?" Thiệu Mặc Sâm cười vui vẻ. "Thế nên, tình cảm của Hồ Nhiên và Cốc Oanh Oanh phải cần chút mờ ám, cảnh độc thoại này tôi nghĩ nên bỏ đi."



"Bỏ bỏ bỏ." Lê Duyệt chưa từng yêu đương qua, vui vẻ nói. "Thì ra ngoài đời có những chuyện tình thế này, đạo diễn Bạch, có phải khi đó anh rất cảm động đúng không?"



"Nếu như có thể quay về lúc đó." Bạch Trạch nhìn về nơi xa xăm. "Trước tiên tôi sẽ đánh anh ấy một trận không rời giường nổi."



Lê Duyệt há hốc mồm..



Bạch Trạch không có cảm giác an toàn, đan ngón tay mình vào kẽ bàn tay Thiệu Mặc Sâm.



"Tôi không thể chịu đựng được chuyện mất anh ấy thêm lần nữa."



- -



Vở kịch nhỏ:



Khi còn học trung học, Bạch Trạch không hiểu văn hóa Trung Quốc cho lắm.



Thiệu Mặc Sâm: Bạch Trạch, tớ muốn nuôi thú cưng.



Bạch Trạch: Cậu còn chưa nuôi nổi mình.



Thiệu Mặc Sâm: Sao lại thế, thú cưng này vô cùng ngoan, còn rất oai phong.



Bạch Trạch: O.O?



Thiệu Mặc Sâm: Cả người trắng bóc, có hai cái cánh, như nhà thông thái nói, trên đầu có sừng, giống con sư tử, có thể gặp dữ hóa lành, mang tới may mắn.



Bạch Trạch: Tên lừa đảo, có phải cậu chê tớ ngốc hay không?



Thiệu Mặc Sâm: Tớ nuôi rồi, cậu cũng gặp rồi.



- -- Đây là đường phân cách về nhà hỏi bà ---



Bạch Trạch vứt Sơn Hải Kinh xuống: Thiệu Mặc Sâm, thi cuối kỳ tớ thề không cho cậu chép đáp án nữa.



Trong nhật ký Thiệu Mặc Sâm viết: Thực ra thú cưng của tớ có đôi khi cũng biết cáu kỉnh nhưng vẫn rất đáng yêu. Tớ thích cậu ấy nhất.



- -



Tớ giải thích luôn một chút:



Trong tiếng trung: 他 /Tā/: anh ấy, cậu ấy,...  và 她 /Tā/: cô ấy,.. đều có cùng một cách phát âm, vì vậy khi Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch nói  他 (em ấy, anh ấy) thì mọi người thường nghĩ tới 她 (cô ấy).



Tương tự, 我 /Wǒ/: tôi, tớ, anh,... và 你/Nǐ/: bạn, em,.... Khi Thiệu Mặc Sâm hay Bạch Trạch nói 你(em, anh) mọi người sẽ nghĩ hai người xưng hô với đối phương là cậu - tôi, anh - tôi.