[Đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau

Chương 42 : Mười năm sau Lời cuối sách

Ngày đăng: 19:06 18/04/20


Editor: Tiêu



Liên tiếp được nghe những phản hồi của mọi người sau khi đọc xong phần “Mười Năm”, qua 17/8 tôi mới có thể ngồi lại suy nghĩ, tìm ra được điều mình muốn nói. Mặc dù đã giải thích rất nhiều, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng mình cần phải viết lại một chút gì đó nữa, về chuyên môn để gửi tới toàn thể con dân đạo mộ. Có lẽ đây là cái kết theo kiểu “Lá rụng về cội”, lúc vừa mới bắt đầu viết đạo mộ, tôi cũng lặng lẽ mà ngồi lại nghe phản hồi của mọi người, tới cuối cùng tôi nghĩ mình nên làm gì đó thỏa đáng hơn nữa, vẫn là tiếp tục nghe thêm ý kiến độc giả.



Trước đó có rất nhiều bằng hữu hỏi tôi vì sao tôi lại muốn làm nó trong yên lặng, xin lỗi vì đã tạo ra một nút thắt dây dưa như vậy, nhưng đó chính là phong cách của tôi, không thể khác được. Để bắt đầu cho cái việc mang tên yên lặng này, vì sáng tác giống như vô số hố sâu hình thành trong bể khổ, tại đó, tôi chỉ có thể phiêu bạt lang thang, tự mình lạc lõng, trước đây bản thân tôi vẫn luôn giằng xé bên trong đó, rất an tĩnh nhưng cũng rất áp lực. Song chính là vì có các bạn, trong thời điểm tôi cảm thấy gian nan nhất đã ủng hộ tôi, giúp cho mọi sự đơm hoa kết trái, tới nay thì nó đã trở thành một đại thụ.



Chương đoản tín này là để đền đáp lại cho mọi người, tôi thực sự vẫn luôn quan sát, nhưng chỉ là bản thân ghi tạc lại trong lòng, từ từ hội tụ thành một nguồn lực lượng, chống đỡ cho tôi tới gian đoạn cuối cùng.



Cây bồ đề là đại diện cho đại kết cục cuối cùng trong bút ký của tôi, Phật Đà nhẫn nhục dưới gốc bồ để để có ngày được giác ngộ thành Phật, Bồ Tát dùng bình Ngọc Tịnh cùng cành liễu hóa thành đại thụ che trời kéo đi hồng thủy cứu độ chúng sinh, hay như trong thế giới của Đạo Mộ Bút Ký, chúng ta đều cần một cây đại thụ như vậy để đưa đường chỉ lối. Có lẽ khi các bạn đọc xong “Mười Năm Sau” sẽ nhận ra, toàn bộ Đạo mộ từ Tàng Hải Hoa tới Sa Hải, đều là căn cứ để gốc rễ đại thụ hình thành, mà huyết mạch của nó, kéo dài tới chân núi Trường Bạch kia.



Có đôi khi tôi ở nhà một mình ngây ngô rất lâu, chợt nghĩ, thế giới này thực chất giống một cái TV khổng lồ, mà chúng ta chỉ là một thước phim ngắn bên trong đó, phim diễn xong thì coi như là tận số. Còn nhớ khi từngchơi điện tử chứ? Mỗi khi tới màn sau cùng đánh Boss, còn có thể tới được cực hạn. Giống như trong Tiên Kiếm, qua màn Cảnh Thiên và Tuyết Kiến thì sẽ muốn sang màn Du Châu, hoặc như trong Tiên Đỉnh Tru Tiên, Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ trở lại Thảo Miếu thôn. Ngay lúc đó tôi rất ước ao cái kết cụ hoàn mỹ ấy, Bích Dao sống chết không rõ, nhưng màn vạt áo và tiếng chuông của Bích Lục vẫn quanh quẩn bên cạnh Trương Tiểu Phàm như trước, tới giờ tôi vẫn còn nhớ như in cảnh đó.
Vì thế mà, Ngô Tà giống như Bàn Tử đã cùng nhau siêu thoát rồi, buông xuôi rồi, nhân sinh tựa như một giấc mộng dài, ngoại trừ có vài cảnh là khác trong mơ, chúng ta vẫn luôn tồn tại trong đó và hỗ trợ cho nhau, có ân oán, có được mất, có thị phi, sẽ theo hết thảy mà buông bỏ, và giờ mới có người để ý rằng thời gian ở cùng nhau thực quá ngắn ngủi, nhân sinh có được bao nhiêu cái mười năm như thế? Đây sẽ là kết cục tốt nhất, vì từ nay về sau, cậu ta không cần mạo hiểm nữa, không cần bôn ba nữa.



Vận mệnh tất thảy đã an bàn thì con người có muốn xoay vần cũng không được, nhưng mơ hồ vẫn có hàng ngàn hàng vạn mối liên hệ, ví như một người tới lúc phải làm chuyện gì, chuyện gì cần phải kết thúc thì kết thúc, không kết thúc thì nghĩa là chưa tới lúc, mà có liều mạng muốn kết thúc cũng không thể được.



Giống như rất nhiều năm trước, tôi từng nằm mơ, có người nói trong cơn mộng mị sẽ không thấy được màu sắc, nhưng cơn mộng mị của tôi lại có, ở đó có một người trẻ tuổi, một thân áo trắng như tuyết, ánh cười xán lạn như nắng hè, tôi hỏi người đó, sau cánh cửa kia rốt cục là gì vậy, người ấy chỉ lắc lắc đầu cười nói, phải tự đi vào mới biết, nhưng tôi có làm thế nào cũng không sờ tới cánh cửa kia, đã chợt tỉnh giấc. Nhiều năm sau, tôi lại mơ một giấc mơ giống như vậy, trong mơ tôi đẩy cánh cửa kia ra, trước mặt rõ ràng chính là người trẻ tuổi hồi trước, người ấy mỉm cười với tôi và nói, thứ được giấu phía sau cánh cửa, chính là tôi đó…



Để giải được trò đùa này, người ấy đã trong mộng đợi tôi mười năm.



________END____________