[Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện] Lão Cửu Môn (Đạo Mộ Bút Ký Chi Lão Cửu Môn)

Chương 1 : Chuyện cũ của Nhị Nguyệt Hồng

Ngày đăng: 18:07 19/04/20


Tấm màn bằng tơ tằm này đã rất lâu rồi chưa có thay đổi.



Nửa đêm nàng không vào được giấc ngủ, mở mắt chợt thấy tấm màn rủ xuống trước mặt, nhìn dưới ánh trăng thì vô cùng mờ. Thế nhưng tơ lụa vốn mang theo ánh sáng, nhìn rất giống như những sợi chỉ bạc óng ánh hiện lên thành từng tia huyền ảo.



Quả nhiên đồ tốt thì vẫn khá hơn, lúc nào cũng từ tốt mà hỏng dần đi.



Trước đây vừa qua khỏi lập thu, nàng sẽ liền tự mình tháo tấm màn trên kia ra, đem đi giặt sạch, bởi nàng biết tính chất của thứ này, phải thật cẩn thận chăm sóc mới được, phải từng chút từng chút mà giặt trong nước.



Hôm nay hắn không đồng ý để cho nàng xuống giường, vật kia không ai chăm sóc, ngược lại càng có vẻ không cần phải được đem đi chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận thêm nữa.



Biết đâu rằng, thời gian lập thu tiếp theo, mới có người dám động vào nó, nhưng mà người kia, chắc chắn không phải là nàng nữa.



Vào buổi trưa thầy thuốc và hắn nói những lời này, mặc dù là ở phòng ngoài, thế nhưng nàng vẫn có thể nghe được một vài phần, bệnh của nàng, không biết có thể chịu đựng được thêm bao nhiêu ngày nữa.



Nàng thở phào một cái, hình như nỗi đau đớn châm chích trong lồng ngực đã đỡ hơn một chút. Cuộc sống còn được bao nhiêu ngày nữa? Nàng không hề nhớ rõ nữa, bệnh ở trong người nàng, kể ra cũng không phải là mới bị trong ngày hôm nay, mẹ nàng từ nhỏ vẫn hay dạy nàng như thế, nàng từ nhỏ đã nhiều bệnh, không biết chết khi nào, mặc kệ là đã bị bệnh bao lâu, nàng cũng chỉ định đứng lên làm việc một ngày thôi. Không hề nghĩ tới chưa kịp ngồi dậy mà đã đau đớn như thế.



Nhưng họ không đếm được những ngày còn có thể, vậy mà hắn cũng không tính toán kể lể.



So với sự đau đớn của cơ thể mình, trong lòng nàng còn có nỗi đau khổ ngấm ngầm, mà nhiều nhất chính là đến từ hắn, những nỗi đau đớn ngày hôm nay, bản thân nàng là một người phụ nữ ngốc nghếch có thể dễ dàng quên đi được, nhưng mà người đàn ông kia thông minh như vậy, lại nhớ đến nàng sâu sắc còn hơn cả với dùng đao khắc.


Sau đó hắn đã đến, nàng thấy hắn không khác gì một thiên thần từ trên trời giáng xuống, chắn ở trước mặt bọn chúng. Mỗi một câu nói sau đó, nàng bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ ràng minh bạch.



“Em cứ đi theo sau lưng ta đi, sẽ không có ai dám khi dễ em đâu.”



“Thật không?”



“Con người của ta, một khi đã nói với con gái, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”



Hắn quả thực đã làm được rồi, nàng thầm nghĩ, đáng tiếc hắn không hề nghĩ tới, nàng có thể thấy được cả đời, nhưng mà lại không phải là cả đời của hắn.



Giữa đêm khuya, nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, hắn yên lặng nằm ở bên cạnh nàng, hắn lúc nào cũng có thể ngủ rất say, nàng cẩn thận để không phát ra âm thanh, từng chút từng chút đem tấm màn gỡ xuống, rồi ngồi ở trong sân giặt.



Thân thể ốm yếu, vốn rất khó dùng sức lực, mỗi một lần động một chút, đều làm cho ngực nàng đau đớn, nàng giặt, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, tóc loà xoà rũ xuống. Nàng đưa cánh tay ẩm ướt chỉnh sửa lại, thấy không rõ, nơi khoé mắt dính đầy nước, đó chính là nước mắt của nàng.



Một lần cuối cùng, nàng tự nói với chính mình, vẫn cứ nên như bình thường là được rồi.



Nàng không nhìn thấy Nhị Nguyệt Hồng đang đứng ở trong phòng nhìn nàng, hắn vốn không có ngủ.



Hai người đều không hề kinh động đến đối phương, chỉ lẳng lặng, cùng nhau đứng ở dưới ánh trăng.



(Cần thiết phải cẩu huyết tới vậy không 😥 Tôi đã không cầm được xúc động, vì làm thân con gái, có một người yêu mình, trân trọng mình là điều may mắn rồi, người này còn vĩnh viễn ghi hình tạc dạ tình cảm của mình, dẫu có không được ở cạnh vẫn có thể cảm nhận, Nhị Nguyệt Hồng, ông thật là hư cấu, hahahahah )