[Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện] Lão Cửu Môn (Đạo Mộ Bút Ký Chi Lão Cửu Môn)

Chương 10 : Tề Thiết Chuỷ

Ngày đăng: 18:07 19/04/20


Mở ra một năm mà Thiết Chuỷ đã từng trải qua, trên con đường làm Thần toán cầu thiên mệnh —— Thần Toán Tề Thiết Chủy.



Hội chùa đã gần kết thúc, người ngoài phố rất thưa thớt, ngoại trừ những quầy hàng kịch chiếu bóng, tranh ảnh phương Tây ở phía đầu phố vẫn kha khá khách, còn lại những gian hàng khác đều đã thu dọn hết, rất nhiều chỗ cũng bị dọn đi lác đác.



Chỉ có toà miếu cổ ở giữa phố, là còn nhang đèn thịnh vượng, người đi chợ thì ít, người đi lễ Phật thì nhiều hơn, dọc đường đủ các gian hàng coi bói, hôm nay lại chỉ còn có một nửa, chỉ có một số ít người vẫn còn kiên trì, đương nhiên làm ăn không hề tốt như trước đây nữa, hy vọng khi lễ chùa kết thúc, kiếm được thêm một ít còn lại sau cùng.



Bỗng nhiên, ở đầu đường một đoàn người ồn ào náo động cả một vùng, tiếng người nói chuyện nhiều lên, nhóm đại đội ngũ tách ra khỏi đoàn người, trong đó có một người mặc một bộ thường phục, ở trong sự ủng hộ của mọi người, mà hướng tới toà miếu cổ đi tới.



“Phật gia Phật gia, năm nay vẫn còn gửi bánh gạo tới sao? Nhà của chúng tôi đã thật lâu rồi không được ngài gửi bánh tới.” Một tên ăn mày ở ven đường quay qua người mặc thường phục gọi.



Trương Đại Phật gia lấy cái mũ phớt của mình xuống, hướng về tên ăn mày nói: “Trước đây không phải người là làm thuê cho doanh nghiệp vải sao, tại sao bây giờ lại làm nghề xin ăn này chứ? Đúng là chó không đổi được tật ăn phân.”



“Ấy, Phật gia, ngài không phải là không biết, cái nghề làm thuê trước đây làm sao thoải mái bằng nghề ăn xin này, tiểu nhân tôi đây muốn ngủ mấy canh giờ thì ngủ mấy canh giờ, muốn thức lúc nào thì thức lúc ấy, thực sự rất là thoải mái đó. Mấy năm trước lão Vương Hoàng Mao chết, sống một trăm lẻ hai tuổi, so với hoàng đế trước đây sống còn thoải mái hơn nhiều, sống thọ hơn cả tổng thống nữa.” Tên hành khất nói, “Hơn nữa, không phải còn có bánh gạo của ngài gởi cho sao? Hôm nay muốn tự mình xin một cái bánh, rồi nhân tiện nói một tiếng với đầu bếp của các ngài, nhớ nấu bánh cho chín luôn rồi hẵng đưa tới, để chúng tôi đỡ phải đốt lửa nấu.”



Trương Đại Phật gia cười cười lắc đầu, rồi nói với người đang đứng bên cạnh: “Cho dù là ở thời Mãn Thanh, hay là Du Hiệp Phôi, chắc chắn phải rất có bản lĩnh đấy, không lo ăn uống mới lòng tới cỡ này.”
“Anh ta thực sự là thần toán sao?” Thư sinh nhìn tờ giấy, bán tín bán nghi hỏi.



“Cũng không phải là thần toán gì, chỉ là xảo toán mà thôi.” Trương Đại Phật gia thở dài, nhìn lên trời một chút, “Quả nhiên, con đường này của chúng ta, cũng không thể nhân hòa được, đoạn đường này quá hung hiểm, những người thông minh đã sớm nhìn thấy rõ ràng rồi.”



Thư sinh nhìn tờ giấy, đành lắc đầu. Trương Khải Sơn thấy người ở bên cạnh đưa bình rượu tới, liền cầm lấy, để lên bàn trong gian hàng, nói “Quên đi, rượu này uống cũng không có vị gì, để lại đi.”



Rồi hai người xoay người rời đi, mấy người coi bói gần đó nhìn nhau, cũng không ai dám đụng vào bình rượu. Một lát sau, tên ăn mày ven đường lúc nãy đi tới gian hàng, tiện tay cầm bình rượu lên, lảo đảo đi tới một góc tường ở ngoài miếu, đưa cho một người ở trong bốn tên ăn mày bên cạnh. Người kia nhận lấy bình rượu, rót cho mỗi tên ăn mày một chén, tức khắc mùi rượu thơm phức lan ra xung quanh.



“Bát gia, ngài thật sự đúng là đoán việc như thần, thị lực của Phật gia tốt như vậy, cũng không phát hiện được ngài trốn ở chỗ này.”



Người kia lấy cái mũ nỉ trên đầu xuống, trả lại cho một tên ăn mày, nói: “Ai nói anh ta không phát hiện?” Nói rồi hắn cầm bầu rượu quơ quơ, “Anh ta đã biết tâm ý của tôi, nên không muốn miễn cưỡng mà thôi, nếu không, các người có rượu uống sao?”



Mấy tên ăn mày kia nửa tin nửa ngờ, Tề Thiết Chuỷ đứng lên, phủi phủi bụi đất ở trên người, quay về hướng Trương Đại Phật gia vừa khuất, thở dài, “Từ nay không có đường về, Phật gia, mặc dù tôi biết rõ một chút, nhưng tiếc là tôi không có sức để xoay chuyển trời đất, hãy tha thứ cho tôi không nói chuyện đó nha, chúc anh dọc đường bình an.”