[Đạo Mộ Bút Ký Ngoại Truyện] Lão Cửu Môn (Đạo Mộ Bút Ký Chi Lão Cửu Môn)
Chương 12 : Việc gấp
Ngày đăng: 18:07 19/04/20
Nhị Nguyệt Hồng đi vòng vòng quanh nhà, bên trong toà nhà lớn này không có bày biện cái gì, để lộ ra một không gian trống rỗng, bên trong chỉ còn lại người chủ ngôi nhà và vài người đang vui vẻ chọn những món đồ mình thích, dọn đi hết. Cũng tốt, hắn đỡ phải đi thu dọn, chỉ riêng đồ đạc của hắn thôi cũng đã rất nhiều, hơn nữa hắn là một người rất tinh tế, mấy thứ này toàn là những vật mà hắn không thích, cũng không phải là những thứ tinh mỹ hiếm thấy gì.
Hắn đi tới đi lui vài vòng, nhìn thật kĩ những chi tiết trong nhà, lòng bàn chân giẫm lên mấy tấm gạch xanh lát nền, dưới chân không có bất kì một cảm giác hư ảo nào, mặt đất cũng rất bằng phẳng.
Một toà nhà tốt, sân sau cây cối xanh um tươi tốt, hoa cỏ cũng không ít. Bởi vì đã lâu không có người dọn dẹp chăm sóc, nên mới có tình trạng như vậy, mà quan trọng nhất là phong thuỷ cũng rất tốt.
Sao đã ba năm rồi mà ngôi nhà này vẫn không có người mua chứ? Trong lòng Nhị Nguyệt Hồng cũng có một tia lo lắng, hắn tự hỏi là do thời thế loạn lạc, những loại mua bán này dần dần khó khăn? Hay là do chủ nhà lơ là không chú ý chi tiết của ngôi nhà này, khiến cho người mua đến cuối cùng đều bỏ qua ngôi nhà này?
“Mình cũng được coi là người cẩn thận tỉ mỉ rồi, mình không có phát hiện ra nó có vấn đề gì thì người khác cũng đâu thể phát hiện ra được chứ.” Nhị Nguyệt Hồng thầm nghĩ.
Hắn phân vân trong giây lát, rốt cục vẫn quyết định mua. Bởi toà nhà này, cũng đã có thể tạm thời tránh bớt được mấy chuyện cứ đến liên tục không dứt rồi, chỉ có thể dùng thời gian thay đổi dần. còn về những lo lắng này… Nhị Nguyệt Hồng dừng lại một chút, sau liền quyết định đem nó gạt ra khỏi đầu.
Hắn đi ra khỏi phòng, gật đầu với người quản gia, lập tức quản gia cùng người địa chủ bắt đầu cò kè mặc cả.
Chủ ngôi nhà này ba năm trước đã rời khỏi đây, sau đó chỗ này được chính phủ tiếp quản, hôm nay được coi là tài sản chung rồi bán đi, có lẽ người chủ trước đây trước khi rời đi đã đem hết đồ ở trong nhà dọn đi hết, nhưng vẫn kiên quyết không chịu bán ngôi nhà này, chắc hẳn phía sau còn có rất nhiều chuyện. Nhưng mà cảnh còn người mất, dù có nhiều cố sự hơn nữa, đối với hắn cũng không vấn đề gì cả.
Một mình hắn rời khỏi phố xá đông đúc mà đi tới đây, khi đó, hắn uống trà tính toán với mấy người con của mình, muốn đi vài ngày để tìm mua một ngôi nhà tương tự như vậy, coi như là làm một chuyện theo ý thích. Hắn ngẫm lại không biết có nên mở một sân khấu kịch ở đầu ngõ, nhưng vì hắn quá lười cũng không làm, thậm chí đã bao lâu rồi hắn không ra ngoại thành hạ đấu, hắn còn không nhớ rõ nữa.
Hắn vừa mới đi một vài bước, lại nghe phía sau lưng có người gọi to, nhìn lại, là một người mặc quân phục, Nhị Nguyệt Hồng nhận ra người này, đây là lính cảnh vệ của Phật gia.
Tiếp đó hắn liền thấy toàn bộ Trường Sa Lão Cửu Môn đều ở trong chiếc xe này, cũng không có ai có phản ứng gì khi hắn tới, tất cả mọi người lúc này đang nhìn vào một vật cực lớn ở trong toa xe.
Nhị Nguyệt Hồng đi tới, hắn phát hiện đó là một cái quan tài bằng thủy tinh, cả cỗ quan tài toả ra một ánh sáng trong suốt có màu gần giống với màu mỡ dê.
Hắn là một người lành nghề, vừa nhìn đã biết đây là một cổ quan tài thời Đông Tấn, quan tài cao gần tới ngực hắn, nhưng mà cái này vừa đúng là quan tài, vừa không phải là quan tài. Hắn đến gần, thấy sự chú ý của mọi người đều tập trung vào ánh sáng chiếu ra từ bên trong cỗ quan tài.
Ánh đèn ở trong xe, là được soi từ bên hông chiếu vào bên trong, đúng hơn là muốn tăng tính thấu quang của cỗ quan tài, muốn làm hiện ra hình dáng thứ ở bên trong đó.
Kia là một bóng người rất khôi ngô, nhưng kì quái nhất là, bóng người này, không có thứ tự, hoặc nói cách khác, bọn họ không tìm thấy cái đầu của bóng người bên trong.
“Cái này là từ đâu tới đây vậy?” Nhị Nguyệt Hồng hỏi.
Trương Khải Sơn lắc đầu: “Không biết, là do chiếc xe lửa này chở tới. Tối hôm qua.”
“Vậy chiếc xe lửa này là từ đâu tới?”
“Tôi cũng không biết.” Trương Khải Sơn tiếp tục lắc đầu, cười khổ một tiếng.