Đạo Mộ Bút Ký

Chương 335 : Không thể khống chế

Ngày đăng: 13:30 19/04/20


Edit: Cốc Vũ



Beta: Earl Panda



~0O0~



Nhớ lúc trước trợ lý Lương có nói với chúng tôi ông chủ Vương là một

kẻ thô kệch, từ nhỏ đã sống trên giang hồ, trình độ văn hóa rất kém. Thứ duy nhất lão có thể khoe với thiên hạ chính là thứ mà tổ tiên lão đã

truyền lại: “Kiếp Dư Lục”. Một người như vậy mà lúc nãy khi tôi giải

thích cho lão nghe về tiềm thức, lão lại có thể hiểu ngay được, còn đưa

ra ví dụ minh họa, chứng tỏ lão dù ít dù nhiều cũng có hiểu biết về tâm

lý học.



Vừa rồi tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng rồi không để ý nữa, cứ đinh ninh chắc đây chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi.



Có lẽ ông chủ Vương cũng là một người tao nhã, dù sống giữa muôn

trùng hãm hại lừa lọc mà vẫn dành thời gian nghiên cứu tâm lý, muốn làm

xã hội đen thì cũng phải là xã hội đen có trình độ văn hóa. Nhưng trông

lão đích thị cái dạng thô lỗ bặm trợn, giả thiết này là không hợp lý.



Nghĩ đến đây tôi lại bất giác liếc về phía ông chủ Vương, bỗng dưng

có một dự cảm kỳ lạ dấy lên trong lòng —— người trước mặt tôi đây có

thật là ông chủ Vương không?



Lão ta đang nhăn trán suy nghĩ về cái ý tưởng ban nãy tôi đưa ra,

nghĩ đến xuất thần, nhất thời không nhận ra tôi đang nhìn lão với ánh

mắt khác lạ. Tôi nhân cơ hội đánh giá dáng vẻ, quần áo của lão và cả rất nhiều chi tiết trên người lão nữa.



Cho đến giờ tôi vẫn chưa có ấn tượng gì nhiều với ông chủ Vương này.

Đầu tiên là lão ta rất ít nói chuyện phiếm, thứ hai, hành động của lão

cũng không có gì đặc biệt. Lúc trước khi trèo lên cây thanh đồng tôi

cũng chỉ thấy lão một hai lần, bây giờ không nhớ nổi để mà phán đoán

thật giả.



Nhưng vừa nghĩ lại, tôi cảm thấy bản thân đã phát hiện ra một vấn đề, chỉ là không dám khẳng định.



Để xác thực suy nghĩ của mình, tôi đột nhiên giả vờ nhìn thấy gì đó, phất phất tay trước mặt lão, khẽ gọi: “Ông chủ Vương!”



Lão lập tức quay đầu sang, hỏi: “Gì thế?”



“Đừng nhúc nhích!” Tôi thủ thế, lão không dám động đậy thật, còn bản thân tôi cẩn thận từng bước chầm chậm đi tới.



Lão ta rất căng thẳng, lo lắng nhìn tôi, tưởng trên vai mình dính cái gì, nghiêng mắt nhìn nhìn. Tôi bước đến ấn ấn vào ngực lão, thầm “Ai

da~” một tiếng, lập tức thu tay lại.



Lão ta không hiểu nổi tôi làm cái quỷ gì, khẽ hỏi: “Làm cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì à?”



Trong lòng tôi lúc này đã nắm chắc mấy phần, nhìn lão một cái rồi nói: “Tôi cảm thấy quần áo của ông rất lạ, ông mua ở đâu thế?”



Ông chủ Vương nhìn tôi như nhìn thằng thần kinh, bật cười: “Cậu có nhầm lẫn gì không, sao tự nhiên lại hỏi tôi câu này.”



Tôi nói: “Không nhầm chút nào đâu, ông chủ Vương. Mấy tháng trước,
Hắn giơ giơ tay, nói: “Thì cậu cứ thử một lần xem cậu có thể cụ thể hóa ra được thứ gì đó không.”



Tôi không biết hắn muốn làm gì, nhìn xuống hai tay mình, trong lòng

thầm tưởng tượng ra hình dạng một tảng đá, cố gắng dùng ý niệm của mình

thực thể hóa nó. Nhưng mà dùng sức hồi lâu, trên tay vẫn trống không.

Không nghi ngờ chút nào, năng lực này rất khó sử dụng. Người bình thường rất khó khống chế tiềm thức của bản thân.



Lão Dương có chút đắc ý nói với tôi: “Cậu xem, loại năng lực này, khi cậu cố gắng làm gì đó thì nhất định không hữu dụng. Nếu không thì vừa

rồi lúc đói bụng hẳn là sẽ có vịt nướng bay tới rồi. Chỉ có một số tình

huống nhất định nó mới xuất hiện, khó khăn vô cùng. Lão Ngô, năng lực

này chỉ có thể hướng dẫn mà không cách nào sử dụng, cho dù có qua huấn

luyện đi chăng nữa cũng vô cùng khó khăn. Ví như nếu cậu muốn biến ra

thứ phức tạp như cái TV ở chỗ này thì có tưởng tượng cỡ nào cũng không

ra.”



Tôi nhìn hắn, “Ý cậu muốn nói khả năng này thụ động? Cần một người hướng dẫn tâm lý?”



Hắn gật đầu, “Đúng, ví như tôi vừa rồi nói với cậu những lời đó là để hướng dẫn những suy nghĩ trong não cậu hiện thực hóa ra một người ngồi trong nhà tôi cách đây cả trăm dặm.”



Tôi ngây người nhìn hắn, nói: “Vô lý, con mẹ nó cậu cho là tôi thực sự cái gì cũng tin sao?”



Lão Dương lắc lắc đầu, đúng lúc đó đột nhiên cây thanh đồng và khối

hổ phách chấn động mạnh một cái. Hai người chúng tôi bị trượt chân,

thiếu chút nữa đã ngã xuống. Vội vàng túm lấy dây xích bên cạnh cây

đồng, cúi đầu xuống nhìn chỉ thấy dưới chân chúng tôi là vực thẳm, giống như có thứ gì đó đang quằn quại. Mỗi lần nó ngọ nguậy, cây thanh đồng

lại bị rung lắc dữ dội tựa như động đất, đứng cũng không vững.



Tôi túm chặt dây xích trên cây thanh đồng, cảm thấy kỳ lạ, trong đầu

nghĩ ra một chuyện, quay đầu lại hỏi lão Dương: “Đúng rồi, lúc nãy có

những âm thanh kỳ quái “Híc híc híc” ấy, có phải cũng do cậu hiện thực

hóa ra không vậy?”



Lão Dương cũng nghi ngờ nhìn nhìn phía dưới, gật đầu nói: “Đúng vậy,

tôi dùng âm thanh này để dụ cậu vào bên trong, sau đó tôi đứng bên ngoài đánh ngất ông chủ Vương. Cái vô tuyến điện kia quấy nhiễu, chẳng qua là không muốn để cho cậu nghe thấy tiếng tôi và ông chủ Vương đánh nhau

thôi.”



Tôi nhíu mày, kêu lên: “Nếu thế không biết chấn động này là do cái gì gây ra?”



Lão Dương cũng đổi sắc mặt, nói: “Tôi cũng không biết, nhưng mà lão

Ngô này, khi nhìn thấy cây thanh đồng ấn tượng đầu tiên của cậu là gì?”



Tôi vừa nghe hắn nói như vậy, đột nhiên sợ run cả người, “Tôi nghĩ…

là nó thông đến Địa ngục…” Vừa nói vừa nhìn xuống phía dưới, “Không thể

nào, cậu không định nói… cái thứ này… là…”



Lão Dương đá mạnh tôi một cước, kêu to: “Đồ ngốc, đừng có hoang tưởng!”



Vừa dứt lời, một con mắt khổng lồ hiện ra trong bóng đêm đen như mực

bên dưới, con ngươi màu tím híp lại thành một đường ti hí quái quỷ,

trông như mắt mèo.