Đạo Mộ Bút Ký

Chương 338 : Chân tướng

Ngày đăng: 13:30 19/04/20


Edit: Cốc Vũ



Beta: Thanh Du



~0O0~



Tôi đang xem chứng minh thư của thi thể, lão Dương đột nhiên hỏi tôi

một câu làm tôi giật nảy mình, chỉ trả lời qua loa một tiếng rồi tiếp

tục xem xét những thứ trong tay.



Nhìn thoáng qua cuốn nhật kí vắn tắt này, có thể thấy người đàn ông

kia đã đến đây từ ba năm trước. Ba năm trước cũng là thời điểm nhóm của

lão Dương lần đầu tiên đến đây, có khi nào anh ta cũng thuộc nhóm ấy?

Tôi nghĩ kĩ một chút lại thấy không đúng, mặc dù những chuyện ghi trong

nhật kí và những gì lão Dương kể có chỗ ăn khớp, nhưng phần lớn lại

không giống, chắc hẳn họ thuộc hai nhóm khác nhau.



Nhưng không hiểu vì sao, tôi luôn cảm thấy cái tên Giải Tử Dương này

rất quen. Họ Giải tương đối ít gặp, lại cùng tên nữa thì càng hiếm, tôi

đã nghe thấy ở đâu mới được chứ?



Tôi cẩn thận nhớ lại, nhưng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái,

đầu óc tự nhiên kém minh mẫn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng hiểu rõ thêm

chút nào.



Tiếp tuc lục lọi đồ đạc của thi thể mà chẳng phát hiện thêm thứ gì,

tôi bèn gấp cuốn nhật kí lại, đợi khi nào có dịp thì mở ra xem lại.



Lão Dương thấy tôi ngồi một chỗ không nói tiếng nào, sợ tôi xảy ra chuyện gì, bèn đằng hắng gọi tôi một tiếng.

Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nửa khuôn mặt hắn đang dán vào khe hở,

con mắt cứ nhìn đăm đăm vào thứ nằm trong tay tôi. Có điều vị trí của

tảng đá và nơi tôi đứng tạo thành một góc chết, chỉ tôi mới nhìn thấy

hắn còn hắn không thấy được tôi; bất chơt tôi cảm thấy bộ dạng hắn rất ư kì quái, cứ như hận không thể chui vào trong này vậy.



Tôi thầm rủa một tiếng, thầm nghĩ tên tiểu tử nhà ngươi vừa rồi thà

chết chứ không chịu chui vào, giờ lại hối hận sao? Tôi nói: “Đừng có lộn xộn, tôi tìm được thứ này thú vị lắm, đang xem.”



Lão Dương nhíu nhíu chân mày, vội hỏi: “Tìm thấy cái gì thế?”



Tôi kể cho hắn nghe chuyện phát hiện ra thi thể, thở dài nói với hắn: “Kết cục của người này có lẽ cũng chính là kết cục của chúng ta, nếu

không tìm được đường thoát, chỉ e chúng ta còn chết nhanh hơn hắn ta

nữa. Nhưng tôi cảm thấy tên hắn quen tai lắm nha, cậu có nhớ trong số


Tôi thầm mắng chết tiệt, hắn ta rõ ràng muốn lợi dụng nỗi sợ bóng tối của tôi để hiện thực hóa ra thứ quái vật gì đó đây mà.



Trong lòng tôi tự nhủ mình tuyệt đối không thể để hắn đắc ý, nhưng

nỗi sợ hãi trong lòng lại dần dần lớn lên. Vừa rồi hắn nói chỉ cần bật

đèn pin sẽ thấy một khuôn mặt người chết hiện lên ngay trước mắt, khiến

dây thần kinh của tôi lập tức căng như dây đàn. Tôi bỗng cảm thấy ngay

trước mắt mình, chỉ cách có vài li, dường như xuất hiện thứ gì đó: hơi

thở nóng hổi của tôi phả vào vật kia rồi tản trở lại mặt tôi mang theo

mùi tanh hôi khó chịu.



Không linh nghiệm đến thế chứ? Tôi nghĩ, theo như biểu hiện lúc trước của “lão Dương” thì năng lực hiện thực hóa rất khó kiểm soát, nếu không vừa rồi chúng tôi đã không phải chật vật đối phó với con cự xà kia;

theo lẽ đó một con quái vật không thể dễ dàng mà biến ra được.



Đây chỉ là ảo giác, tôi tự trấn an bản thân. Mình tuyệt đối không

được mắc mưu hắn ta, trong một cái hầm tối om lại kín mít như thế này

thì sợ hãi là chuyện đương nhiên.



Tôi hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy mặt mình hơi hơi ẩm ướt

giống như có thứ gì đó lạnh như băng trườn qua. Toàn thân tôi đổ mồ hôi

lạnh, cơ hồ són tiểu ra quần, cẩn thận sờ lên ngực cũng thấy trái tim

đập loạn, thân thể mềm nhũn ra. Con mẹ nó, xem ra hắn nói không sai,

trong bóng tối quả nhiên vừa có thứ gì đó xuất hiện.



Tôi không dám bật đèn pin, người từ từ lui về phía sau, dựa lưng vào

vách tường đá. Nhưng vừa mới dựa lưng, tôi lập tức phát hiện ra đây

không phải bức tường đá ban đầu, mà hình như là vảy xếp từng mảng… Tôi

thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ thịt dưới lớp vảy đang nhấp nhô

chuyển động.



Trời ạ, tôi đang nghĩ ngợi lung tung cái gì đây, sao tự nhiên sau

lưng lại có vảy? Tôi vội vàng nhắm tịt hai mắt, nắm thật chắc đèn pin

trong tay, vừa định bật lên thì đột nhiên nghe “lão Dương” ra vẻ sợ hãi

kêu lên: “Lão Ngô, sao không bật đèn pin lên? Để tôi soi giùm cậu nhé!”



Khi đèn pin của hắn bật sáng, đập vào mắt tôi là thứ đang kề sát chóp mũi. Một cái đầu mãng xà bự chảng đang ngóc lên, thân thể lớn bằng cái

thùng nước của nó cuộn tròn quanh huyệt động, lớp nham thạch sau lưng và trên đỉnh đầu tôi nhanh chóng biến thành lớp tường vảy, đen như bảo

thạch. Bị đèn pin của lão Dương chiếu đến, lớp vảy bốn phía giần giật,

thân thể nó chậm rãi ma sát, phát ra tiếng rào rào khiến người ta dựng

tóc gáy