Đạo Mộ Bút Ký

Chương 116 : Bàn tay nhỏ

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Mấy năm nay tôi làm công việc buôn bán đồ cổ và bản dập, kinh nghiệm nhìn người tích lũy được cũng không phải non nớt gì. Để làm được nghề này quan trọng nhất phải có nhãn lực tốt, phải nói là vừa biết nhìn đồ, vừa biết nhìn người. Tên béo này rõ ràng không phải người thành thật, muốn khai thác thông tin từ hắn, nói ngọt cũng chẳng được, chắc phải dùng chút kế khích tướng mới xong. Tôi liền giả bộ ngờ vực nhìn hắn: “Nói thì dễ lắm, nhưng biết đâu anh cũng chỉ là dân nghiệp dư giống cái lũ ô hợp kia?”



Bàn Tử quả nhiên bị chạm trúng nọc, rọi đèn pin vào mặt tôi: “Thằng ranh cậu còn không tin? Bàn Tử tôi đây trước khi đến nơi này đã chuẩn bị ròng rã cả tháng trời. Mấy người có biết Lỗ Thương Vương liên quan đến cái gì không? Có biết mượn âm binh là như thế nào không? Có biết Quỷ ấn là để làm gì không?” Thấy tôi không thốt ra được lời nào, hắn cười đắc ý: “Tôi cho cậu hay, Lỗ Thương Vương này, muốn nói nghe lọt tai thì là một vị tướng, còn nói toạc móng heo ra thì cũng cá mè một lứa với chúng ta cả thôi. Một đám đổ đấu!”



Tôi bỗng nhớ ra chú Ba trước kia từng nói qua về việc này, nhưng tôi không hiểu sao hai người họ lại nhìn ra được. Bàn Tử tiếp tục nói: “Có điều người này lợi hại hơn nhiều so với ta, đến đổ đấu mà cũng được phong lên hàng vương. Trên cuốn sách lụa đó có chép rằng, quân của Lỗ Thương Vương đa phần đều nghỉ ngơi ban ngày hành quân ban đêm, hơn nữa toàn bộ đoàn quân thường xuyên thoắt biến thoắt hóa, sau đó lại đột ngột xuất hiện ở một nơi khác. Những nơi bọn chúng đi qua thường xuyên “mồ tan huyệt nát, truy ra, đành bảo âm binh đội mả lên”. Cậu xem, chúng ta theo chủ nghĩa duy vật của giai cấp cách mạng vô sản, làm sao mà tin được trên đời lại có âm binh này nọ chứ?! Bọn chúng đi khắp nơi đào mồ quật mả, nếu người ta phát hiện phần mộ bị động liền đáp ngay rằng Lỗ Thương Vương muốn mượn hồn phách của chủ mộ, vì thế mới lan ra tin đồn mượn âm binh. Thời điểm đó, nhân dân cực kỳ mê tín, về sau cứ thế tin theo mà gọi thần gọi quỷ.”



Tôi nửa tin nửa ngờ: “Các anh bằng chừng đó tin tức đã vội vàng kết luận, có phải là quá võ đoán rồi không?”



Bàn Tử trừng mắt liếc tôi một cái như thể cảnh cáo tôi đừng có nói leo: “Đương nhiên đâu phải chỉ có vài chứng cớ lẻ tẻ đó, căn cứ chính xác và trực tiếp nhất chính là Thất tinh nghi quan này. Theo như sử sách, trước hết nó dùng để đối phó với bè lũ trộm mộ; bởi lẽ bọn họ đã trộm quá nhiều mộ, cho nên khấp khởi lo sợ sau khi chết đi cũng gặp phải kết cục y như thế. Họ tự dựa vào kinh nghiệm của bản thân mà thiết kế nên bố cục quan tài giả. Họ cho rằng dù cơ quan có tinh xảo đến cỡ nào cũng vô phương ngăn chặn bọn trộm mộ. Biện pháp duy nhất, chính là khiến cho chúng phân vân chần chừ, không thể hạ thủ! Bảy cỗ quan tài này, ngoại trừ một cỗ quan tài thực sự của chủ mộ ra, còn lại sáu cái, chỉ cần mở lầm là chín đường chết một đường sống, bên trong không ẩn sẵn cung nỏ thì cũng bố trí tà thuật. Từ sau thời nhà Tống, cục diện mới được một số người tài phát huy, tuy nhiên thiết kế kiểu này xuất phát từ một nghề chẳng lấy làm quang vinh cho lắm. Người bình thường cho rằng nó là điềm gở, hơn nữa một huyệt đặt bảy quan tài, chi phí cực kỳ tốn kém.”



Tôi thấy tên mập này trông có vẻ nhếch nhác bẩn thỉu, không ngờ kiến thức lại uyên thâm đến vậy, không khỏi kính trọng hắn thêm một chút. Nhưng xem ra hắn vẫn chưa nói hết, bèn hỏi: “Theo như anh nói, liệu có biện pháp nào để nhận ra đâu là quan tài thật hay không?” Bàn Tử vỗ vỗ vai tôi, dường như nhận ra thái độ tôi có chút thay đổi, cực kỳ hả hê: “Xem ra đồng chí rất có tinh thần học hỏi, tôi đây cũng nắm rõ phương châm “Hối nhân bất quyện” của Khổng Lão nhị (*) đấy nhé. Chú em nghe cho kỹ này, muốn phân biệt Thất tinh nghi quan cũng không phải không có cách. Có điều, giới chúng ta tồn tại luật lệ riêng. Phàm là người thường đi đổ đấu đụng phải Thất tinh quan đều phải biết đường mà rút lui, ông tổ cũng không trách tội. Trước kia vào thời loạn lạc, một nhóm Ban sơn đạo nhân (**) cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, thật sự lâm vào bước đường cùng mới phải phạm luật. Khi đó, một vị cao nhân đã nghĩ ra biện pháp phá thế cục này. Chỉ cần dùng hai thanh xà beng bẩy quan tài kênh lên lên một góc, sau đó đục thủng một lỗ nhỏ ở đáy quan rồi luồn móc sắt vào xem móc ra được thứ gì. Cứ như vậy có thể phán đoán được kết cấu bên trong quan tài.”




Phan Tử liếc mắt nhìn tôi nói: “Cậu thấy không, hiểu biết về cổ mộ của tên kia hoàn toàn không tầm thường, chắc chắn là có vấn đề.” Tôi thì thấy Muộn Du Bình không có gì bất thường, bởi lẽ chỉ cần có hắn ở bên, tôi sẽ có cảm giác an toàn tuyệt đối. Nhưng những lời của Phan Tử, tôi đương nhiên hiểu. Trên đường tới đây, tên kia cái gì cũng biết, dường như hắn có thể đoán trước mọi chuyện xảy ra, khiến lòng tôi không khỏi trào lên mối nghi ngờ. Trong túi có mấy khúc lương khô nén không biết Bàn Tử kiếm đâu ra, tôi sực nhớ ra cả đám đã nhịn đói rất lâu, mới lôi ra chia cho mỗi người một ít. Phan Tử ăn rất ít, nói rằng ruột anh ta nhỡ thủng rồi thì sao, ăn lắm chỉ tổ rơi ra nhiều, chi bằng để chúng tôi ăn thì hơn, bởi không biết bao giờ mới có thể thoát ra ngoài. Anh nói vậy, Bàn Tử tuy muốn nhưng cũng không dám mặt dày ăn thêm. Tôi ngồi nói chuyện cùng họ, dần dần cũng bớt căng thẳng.



Chúng tôi im lặng một lúc rồi nói sang chuyện khác. Bàn Tử bảo cứ ngồi một đống như vậy thì thật vô dụng, cùng lắm cứ xông bừa vào thạch đạo kia thử vận may. Phan Tử cũng nghĩ vậy nên chúng tôi quyết định sẽ nghỉ ngơi thêm một chút, sau đó xuất phát.



Tôi mơ mơ màng màng ngủ gật, đang lúc nửa tỉnh nửa mê tự nhiên thấy Bàn Tử trước mặt nhướn mày trợn mắt. Tôi vốn vẫn thấy tên mập này rất tùy tiện, hình như còn bị tâm thần phân liệt. Anh nói xem, ở trong cổ mộ mà còn nghĩ ra trò đội hũ sành lên đầu đi dọa người khác, không phải gan rất to thì là đầu óc cực kỳ thiểu năng. Giờ chúng tôi có một người trọng thương, ba người còn lại chẳng biết đi đâu, trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà hắn còn có hứng ngồi làm trò hề. Hừ hừ, nếu còn khỏe chắc chắn tôi đã lao vào cho hắn một trận.



Nhưng sau đó tôi phát hiện ra Phan Tử cũng đang trợn mắt nhìn tôi. Tôi nghĩ bụng, hừ, bệnh thần kinh cũng lây được sao? Hai người bọn họ không ngừng tự đập lên vai trái của mình, miệng mấp máy giống như đang nói: “Bàn tay, bàn tay!” Tôi thấy họ đều đã đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy chuyện này thật quái đản. Nhưng trên tay tôi làm gì có gì? Chẳng lẽ lại là trên bả vai?



Tôi theo phản xạ quay đầu lại, đột nhiên đập vào mắt là một bàn tay nhỏ màu xanh lục đang đặt lên bả vai mình.