Đạo Mộ Bút Ký
Chương 129 : Hộp tử kim
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Tôi mơ mơ hồ hồ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, định hỏi chú Ba mới phát hiện chú đang gà gật ngủ trên băng ghế bên cạnh, ngủ say như chết. Tôi chạy ra khỏi trạm xá, thấy người trong thôn phần đẩy xe phần dắt la, vội vàng hướng vào trong núi. Một thằng nhóc người miền núi vừa chạy vừa kêu: “Nguy to rồi, nguy to rồi, trên núi có lửa cháy.”
Tôi hoảng hồn, tự hỏi chẳng lẽ vừa rồi chúng tôi chỉ đốt một đống lửa mà làm cháy luôn cả cánh rừng? Nhớ lại khi nãy đốt cái động kia, đúng là không có dọn dẹp gì xung quanh, nếu ngọn lửa lan ra làm cháy cả khu rừng thì thật không hay.
Trong lòng có hơi hoảng sợ, núi này một khi cháy lớn thì hậu quả không chỉ là chết một hai người. Những người thành thị như chúng tôi đến một chút ý thức phòng ngừa cháy rừng cũng không có, lần này đã gây ra họa lớn.
Tôi vội chạy vào đánh thức chú Ba, hai người ở trong trạm xá chẳng tìm thấy gì khác ngoài hai cái chậu đựng nước tiểu, cũng tập hợp đi theo mọi người hướng vào trong núi. Cùng lúc Bàn Tử ngồi trên một chiếc xe lừa kéo cũng vừa vặn chạy đến, giơ cái chậu rửa mặt trong tay lên kêu to: “Gây họa rồi, mau lên đây! Mau đi cứu hỏa!”
Chúng tôi đồng loạt nhảy lên, chiếc xe lừa xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ra khỏi đầu thôn, chỉ thấy xa xa trên núi một mảng khói đen mịt mù, xem ra đám cháy rất lớn. Chú Ba choáng váng, khẽ nói: “Hướng đó đúng là đám lửa chúng ta đã đốt rồi.”
Tôi vội che miệng chú lại. Đằng trước thấy có bóng một người có vẻ là cán bộ trong thôn chạy ngược về, kêu to: “Mau gọi điện thoại báo cho quân đội, mặt trước núi đã sụt lở rồi!”
Tôi vừa nghe thế liền hiểu ngay, có lẽ cái hang kia bị lửa thiêu đổ sụp, trong lòng lo lắng, nếu đám bọ ăn xác từ trong động xông ra thì đúng là phiền phức. Chúng tôi vung roi nhanh hơn thúc con lừa chạy đến gần chỗ sườn núi bị sạt. Bàn Tử ra tay cũng thật ác, đánh con lừa sưng cả mông.
Người dân trong thôn bình thường đều đã trải qua huấn luyện phòng chống cháy rừng, một nhóm phát quang mở đường trong rừng cây, những người khác bắt đầu dùng chậu rửa mặt múc nước, chuyển vào phía trong. Tôi nhìn đám chậu chậu bình bình, chuyển qua chuyển lại chờ đến được chỗ đám cháy ít nhất cũng phải mất hai tiếng, căn bản là nước xa không cứu được lửa gần, vội kêu lên: “Mọi người đừng lấy nước nữa! Chừng đó nước cũng chẳng dập được lửa đâu, đừng cố gắng làm chuyện vô ích, cứ chờ quân đội đến đây đi!”
Những người đó nhìn tôi như nhìn thằng điên nói nhảm, một người khá lớn tuổi nói với tôi: “Chàng trai, nước này chỉ dùng để dội ướt thôi. Có vài chậu nước mà đem dội vào đám lửa thì chẳng mấy chốc sẽ khô, nên chúng tôi chỉ có thể làm ướt xung quanh tạo nên một ranh giới ngăn đám cháy. Lửa cháy đến đó thì hết mồi dẫn, sẽ dần dần tàn lụi. Các người không hiểu thì đừng có xen vào.” Nói xong nhìn mấy cái chậu trong tay chúng tôi, lắc lắc đầu.
Tôi há hốc mồm, chú Ba thở một hơi thật dài: “Xem ra bí mật Lỗ Vương cung chỉ có mình hắn biết, bây giờ cái mộ đó sụp cả rồi, có muốn vào xem lại cũng không được nữa.”
Tôi chợt nhớ ra: “Đúng rồi, đúng rồi, suýt nữa thì cháu quên mất. Chuyến đi này cũng không phải là hoàn toàn toi công, cháu có lấy được một thứ từ trong động!”, nói rồi cuống cuồng lật giở cái túi sau lưng, trong lòng âm thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng có đánh mất đó. Cũng may hộp tử kim vẫn còn, tôi lấy nó ra: “Chính là cái này, cháu lấy nó từ trên tay cái xác hồ ly.”
Chú Ba vừa nhìn liền nói: “Đây là hộp mê cung, không gian bên trong chủ yếu để đặt khóa, không chứa được bao nhiêu đồ. Loại hộp này rất khó mở, mày xem”, chú xoay nhẹ đỉnh hộp, bốn góc hộp đồng loạt mở ra, để lộ một cái đĩa quay nhỏ. Trên mặt có tám lỗ, trên mỗi lỗ đều có một con số, rất giống kiểu điện thoại quay số trước đây. “Loại hộp này là hộp mật mã cổ xưa nhất, phải biết mật mã mới mở được.”
Tôi nói: “Không đúng, đây là chìa khóa cháu tìm thấy trong miệng nữ thi kia, chú xem đi, cái chìa khóa này có thể cắm vừa vào lỗ khóa kia.”
Chú Ba nhận lấy cái chìa khóa, so với lỗ khóa một chút rồi a một tiếng: “Cái chìa khóa này không phải dùng để mở mà là để khóa hộp. Hộp mê cung có thể mở ra bằng mật mã nhưng không thể dùng mật mã khóa lại. Đến khi cháu mở được cái hộp này ra, muốn khóa nó lại phải dùng đến cái chìa khóa đó.”
Tôi hỏi chú làm sao tìm được chuyên gia mở loại hộp này, chú Ba suy nghĩ rồi thở dài, nói người như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nếu muốn tìm chi bằng tìm một xưởng kim khí tháo luôn cái nắp xuống cho rồi.
Tôi ngồi thử nửa ngày, cái hộp kia cũng không có chút động tĩnh nào. Đĩa quay có 8 lỗ, mỗi lỗ có 10 cách chọn, tính ra có đến 108 phương án, từ 00000000 đến 99999999, không biết đến đời nào mới thử xong. Chú Ba thấy tôi ngồi đó loay hoay với cái hộp đến xuất thần liền dặn dò tôi vài câu rồi quay về phòng.
Tôi nghĩ lại, trong Lỗ Vương cung có thấy qua thứ gì liên quan đến tám con số không? Trên quan quách bằng đồng đen hình như cũng có mấy con số, nhưng lại không đủ tám; mật mã tám chữ số khác, chẳng lẽ là dãy số 02200059 kia? Làm sao có thể, dãy số này được chạm nổi trên dây lưng của một người Mỹ. Vừa nghĩ đến tôi liền gẩy thử, 0-2-2-0-0-0-5-9, két một tiếng, tôi sững sờ, cái hộp kia phát ra một loạt âm thanh nghe như tiếng dây cót, nắp hộp tự động mở ra.