Đạo Mộ Bút Ký

Chương 24 : Quỷ biển

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Chú Ba sửng sốt, nếu như phía sau thiếu

mất một hoặc hai người, chú còn có thể hiểu được, thậm chí cho dù tất cả mọi người đều mất tích, chú cũng không lấy làm lạ. Thế nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một người, thì quả là không sao tưởng tượng nổi. Chú còn ngỡ Văn Cẩm đếm sai, quay đầu tự mình đếm lại một lượt. Chú là

người đầu tiên, Văn Cẩm thứ hai, sau đó đếm tiếp, ba, bốn, năm, sáu,

bảy, thứ tám là Lý Tứ Địa, thứ…



Chú đột nhiên hít một hơi lạnh ngắt, bởi

chú đã thấy người thứ chín dư ra. Người nọ nấp phía sau hàng người dài

thượt, ngay cả hình dáng cũng không rõ ràng, chỉ thấy mập mập mờ mờ,

nhất định là có vấn đề.



Chú Ba không khỏi toát mồ hôi lạnh. Chú

vốn không sợ mấy thứ yêu ma quỷ quái, có điều chú chẳng hề có kinh

nghiệm hoạt động dưới nước, cũng không biết thứ ở đằng sau đó rốt cuộc

là gì. Bánh tông đúng ra phải không biết bơi chứ, mà nói đi cũng phải

nói lại, không biết nên gọi bánh tông trong cái đấu dưới biển này là gì

đây, chẳng lẽ lại gọi là bánh tông biển? Hay là bánh chẻo?



Chú lắc đầu,

bụng nghĩ mẹ kiếp thằng Lý Tứ Địa này cũng thật ngờ nghệch, cái thứ kia ở ngay sau lưng nó mà cũng không biết. Tình hình lúc này không thể trông

cậy vào ai khác, chỉ có thể bơi qua đó nhìn xem. Chú lẳng lặng rút dao

găm ra, giấu sau lưng, bơi qua bên đó.



Kẻ thứ chín kia vẫn đứng im lìm tại chỗ.

Lý Tứ Địa thấy chú Ba bơi thẳng về phía mình, cũng lờ mờ đoán ra sau

lưng mình hẳn là có gì đó không ổn, vội vàng quay đầu. Hắn vừa cử động,

tên kia đột nhiên cử động theo, giống như bắt chước hắn. Lý Tứ Địa giật

bắn mình, lui lại mấy bước, tên kia cũng lui mấy bước, hoàn toàn bắt

chước lại động tác của Lý Tứ Địa. Chú Ba thấy động tác người nọ không

chỉ kỳ cục mà còn buồn cười, mới lia đèn chiếu trên đầu vào. Thứ đó vừa

bị ánh sáng chiếu phải, liền hốt hoảng trốn về phía sau, trong nháy mắt

chú Ba trông thấy một gương mặt to lớn dữ tợn phủ đầy vảy cá lướt đi,

giật mình đến độ suýt nữa buông rơi dao găm trong tay.




Đám choai choai kia tuy không cam lòng

nhưng cũng không phản bác được, chỉ có thể ở yên trong phòng phụ nghiên

cứu đồ gốm. Chú Ba vừa nhìn đã biết ngay mấy thứ đó thuộc về thời đầu

Minh, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ đây đúng là mộ

huyệt của của dòng họ Thẩm Vạn Tam nọ?



Có điều loại đồ cổ này chú cũng thấy

nhiều rồi, không có hứng thú, trước mắt chỉ lo không khí trong này không đủ dùng. Chú lại kiểm tra số người, lần này thì đủ số, mới thở ra một

hơi nhẹ nhõm. Mấy ngày nay đúng là mệt quá sức, chưa hề được nghỉ ngơi

đàng hoàng gì cả, lúc này vừa hay có thể chợp mắt một chút.



Chú ngồi xuống dựa vào tường, Văn Cẩm tựa vào vai chú, hôn chú một cái, xem như là khích lệ cho biểu hiện xuất

sắc của chú lần này. Chú Ba tức khắc hồn vía lâng lâng, vốn còn đầy bụng oán hận đám choai choai kia, hiện giờ thấy Văn Cẩm ngọt ngào mỉm cười

với mình thì cảm thấy quả là đáng giá, mẹ nó đúng là đáng giá. Giờ có

bảo chú đi thêm lần nữa chú cũng đồng ý.



Tiếp đó bọn họ nghỉ ngơi thêm một lúc

nữa. Người biết lặn đều hiểu rõ một điều, nếu không có kinh nghiệm lặn

thời gian dài dưới nước, lần lặn đầu tiên sẽ mất sức vô cùng. Tuy thể

lực chú Ba không đến nỗi nào, nhưng thân thể vẫn chưa kịp thích ứng như

những người khác. Vừa mới thả lỏng toàn thân, quả nhiên bắt đầu ngáp

ngủ, lại thêm mùi hương như có tác dụng an thần, chẳng mấy chốc chú đã

buồn ngủ rã rời. Chú mơ mơ màng màng nói với Văn Cẩm: “Tôi ngủ chút đã,

đến giờ nhớ gọi tôi một tiếng.”



Cơn buồn ngủ có vẻ không bình thường,

nhưng chú Ba chẳng nghĩ nhiều được nữa, chỉ lơ mơ nhìn thấy Văn Cẩm dịu

dàng gật đầu, mũi chú tràn ngập hương thơm thoang thoảng, không biết là

mùi hương trên tóc Văn Cẩm hay là mùi hương đặc biệt trong cổ mộ, tóm

lại chỉ trong nháy mắt, chú đã nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.