Đạo Mộ Bút Ký
Chương 26 : Hải Nam
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Mười mấy tuổi đầu chú Ba đã ra giang hồ, chuyện tồi tệ đã gặp qua vô số,
bình thường làm gì cũng phải tính tới tính lui, như lần đi đổ đấu vừa
rồi cũng chuẩn bị rất nhiều thứ. Nhiều khi tôi còn nghĩ chú cẩn thận quá mức, giống như lần trước, cả một đống trang thiết bị mà đến 80% bỏ xó
không dùng, thật không ngờ lần này chú lại hấp tấp như vậy, chỉ xách
theo mỗi cái vali đã chạy đi như ma đuổi. Tôi thấy có muốn ngăn cũng
ngăn không được, liền gọi với theo: “Chú nhớ cẩn thận một chút!”, chú ừ
hử một tiếng coi như đã trả lời rồi chạy thẳng vào thang máy.
Đúng lúc một nhân viên phục vụ khách
sạn lên đề nghị thanh toán hóa đơn, nhìn thấy cảnh này liền cười, nói:
“Chú của cậu tại sao còn hấp ta hấp tấp hơn cả cậu, xem ra cậu ngược lại còn phải lo lắng cho ông ấy.” Tôi cũng không biết giải thích ra sao,
đành phải cười cười nhận lấy hóa đơn. Vừa đọc xong mặt tức khắc tối sầm, những hơn bốn nghìn, trong lòng thầm mắng: Mẹ nó, cái ông chú này ngày
hôm qua lại đi làm chuyện quỷ gì không biết!
Tôi nhìn mớ hóa đơn mà phát rầu. Mấy ngày nay tiêu tiền không ít, hầu bao chú Ba vốn rủng rỉnh, nhưng đi chuyến
này xài tiền như nước, lại còn quyên góp cho cái thôn bị cháy rừng một
ít nữa, số tiền mặt mang theo bên người đã dùng gần hết. Chú Ba có thói
quen cố hữu là khi đi ra ngoài thường không mang theo quá nhiều, mấy
ngày nay dày mặt dùng tiền của tôi, bảo tôi chờ công ty của chú trả lại
sau. Giờ ổng phủi mông chạy mất, tôi vừa nhớ đến đấy, tự nhủ không phải
chú biết tôi cũng sắp hết tiền nên mới lo chạy trước đấy chứ!
Tôi có cảm giác không được thoải mái cho
lắm, vừa rút ví ra nhìn, chợt lặng người đi. Vốn đã quen tiêu tiền nên
tôi cũng không quá để tâm, nào biết trong ví chỉ còn lại vài đồng bạc
lẻ. Phan Tử hiện đang hôn mê sâu, không biết bao giờ mới tỉnh lại. Tuy
bác sĩ đã nói bệnh tình không còn gì đáng lo nữa, chủ yếu là theo dõi
tình hình hồi phục của cơ thể, nhưng tôi biết thừa dăm bữa nửa tháng
cũng chưa có hy vọng rời khỏi đây, Phan Tử ở đây bơ vơ một mình, không
thể tìm người thay tôi được, nhưng tiền còn ít như vậy chắc chắn là
không đủ chi phí.
Phiền phức nhất lúc này chính là cái hóa
đơn lên đến bốn con số đang bày ra trước mặt, trở ngại này hơi khó vượt
qua. Tôi xấu hổ cười cười, nói rằng tiền mặt bây giờ không đủ, hay là
đợi lát nữa tôi trả cho anh ta sau. Anh ta thấy mấy ngày qua tôi thanh
toán khá sòng phẳng, cũng cười cười đáp lại: “Không sao, ngày mai trả
cũng không vấn đề gì, cậu cứ từ từ thu xếp.”
Anh ta vừa đi tôi liền phát bực, hừ,
chuyện phải lo nghĩ ngày càng nhiều. Mẹ nó, tiền thuốc men cho Phan Tử
trong bệnh viện mỗi ngày đều lên đến bốn con số, đã thế ông chú vừa đi
tôi còn phải ứng trước tiền cho ổng. Giờ không thể gọi điện cầu viện ông già, gọi về không chừng còn bị mắng chết, mấy năm nay buôn bán ế ẩm như vậy, ông ấy đã mặt nặng mày nhẹ với tôi rồi, bây giờ còn học theo ông
chú Ba chả có tiền đồ kia đi đổ đấu, thôi quên đi!
Tôi buồn bực trở vào phòng, bỗng nhìn
thấy bộ áo ngọc quý giá vẫn còn nằm trong bao. Chú Ba rất coi trọng thứ
này, còn dùng giấy dầu bọc lại đến bốn năm lớp. Vừa nhìn thấy nó, ngay
lập tức trong đầu tôi nảy ra một ý, tự nhủ mười mấy ngày sắp tới xem ra
dễ thở hơn rồi. Mỗi ngày ở lại đây ăn ngủ đến mập người rồi thanh toán
hóa đơn cũng không phải là cách hay. Chi bằng tìm một cái chợ đồ cổ, đem bán thứ này đi, sau đó dành ra ít tiền đi một vòng Tế Nam, cũng không
đến nỗi lãng phí thời gian.
Lão thấy tôi hình như hơi sốt ruột, vội
nói: “Cậu cứ ngồi đây chờ một lát, tôi đi chuẩn bị tiền. Cửa hàng tôi
tuy nhỏ nhưng chưa thiếu nợ ai bao giờ, một trăm hai mươi vạn này tôi
ứng trước cho cậu.”
Tôi nghe vậy cũng phải thầm khen khẩu khí tay này thật lớn. Tục ngữ có câu ba mươi sáu nghề, đồ cổ là vua quả
không sai, xem ra người này vẫn còn chút môn đạo, vội nói: “Khoan đã,
cái lư Cấm Bà này thì sao? Ngài nếu không cho tôi thì cũng nên đưa ra
cái giá, sẵn đây chúng ta tính luôn.”
Lão ta cười ha hả, phất tay: “Cái này cậu thích thì cứ lấy đi, coi như tôi tặng cậu. Không giấu gì cậu, thứ này
tôi mua lại cũng chỉ có 5 đồng, vừa rồi chém hơi quá chẳng qua là muốn
chèo kéo cậu thôi.”
Ba tiếng đồng hồ sau, tôi ôm một đống
tiền lớn, tâm tình phơi phới như đang bước trên mây. Lúc về đến khách
sạn cũng không muốn nhìn thẳng người gác cổng, sau lưng còn có người bàn tán, chẳng lẽ tên nhóc này vừa trúng được năm trăm vạn, anh xem, hắn
cười đến tít mắt kìa.
Sau khi sắp xếp lại toàn bộ số tiền, tôi
thanh toán trước toàn bộ các khoản, nộp trước một tháng viện phí cho
Phan Tử, chuyển tiền cho Bàn Tử, sau đó trịnh trọng tính đến phần của
mình, tính luôn cả khoản chú Ba còn thiếu, toàn bộ đem chuyển vào tài
khoản của tôi, cuối cùng tâm trạng cũng được thoải mái.
Những ngày tiếp theo tôi đi du lịch một
vòng khắp các nơi nổi tiếng có cảnh đẹp ở Tế Nam. Có điều tôi đến từ
Hàng Châu, xem người ngắm cảnh đã nhiều, càng đi càng thấy chán, cuối
cùng lại theo một thuyền cá đi câu. Những ngày này là khoảng thời gian
an nhàn nhất trong đời tôi, có điều sống nhàn hạ mãi cũng mốc người lên, cho nên đôi khi tôi lại nhớ đến cái cảm giác thú vị của những ngày đi
đổ đấu.
Lời thừa chẳng nên nói nhiều, cuộc sống
sa đọa cứ như vậy mà trôi qua có lẽ cũng hết một tuần, tôi theo thuyền
câu trở về. Vừa vào cửa đã nghe tiếng chuông điện thoại, số điện thoại
của tôi ở khách sạn này chỉ có mình chú Ba biết, cứ nghĩ chú đã lần ra
được manh mối gì, tôi vội vàng bắt máy. Không ngờ đầu dây bên kia lại là một người lạ, ngay câu đầu tiên hắn đã hỏi: “Cậu có biết một người tên
Ngô Tam Tỉnh không?”
Tôi nghe ngữ khí của hắn có vẻ nóng vội liền trả lời: “Biết, có chuyện gì sao?”
Người kia nói: “Ông ấy mất tích rồi.”
Tôi nghe thế lập tức ngây người, vội hỏi: “Chuyện đó… sao lại nói là mất tích?”
Người kia nói: “Con thuyền chở ông ấy mất liên lạc với đất liền đã gần mười ngày. Cậu là gì của ông ấy?”
Tôi trả lời: “Tôi là cháu ông ấy.”
Hắn lại hỏi: “Vậy cậu có thể đến Hải Nam ngay bây giờ không?”